Mình khá thích đọc sách Nhật Bản vì nó đem đến cho độc giả cảm giác bình yên, câu chữ nhẹ nhàng nhưng đầy trầm tư. Và mình đến với ” Em sẽ đến cùng cơn mưa” cũng vậy. Không nhiều màu sắc, không nhiều kịch tính, dự dội mà chỉ có một gam màu trầm buồn Ichikawa Takuji đã vẽ nên một bức tranh về tình yêu vô vùng tuyệt vời.
Từ trước tới văn học Nhật luôn chứa đựng những nỗi buồn cố hữu: nỗi buồn của tâm hồn Nhật Bản, những tâm hồn luôn cô đơn luôn đi kiếm tìm những sự giao cảm gắn bó. Những tình yêu thật giản dị, nhỏ nhắn và tinh tế. Dịu nhẹ như sắc hoa anh đào, như chính màu tuyết trên núi Phú sĩ. Những nỗi buồn phảng phất từng câu văn khiến cho ta rung động mà thoát khỏi những bộn bề của cuộc sống để cuốn vào đọc sách.
” Em sẽ đến cùng cơn mưa” cũng là một công cuộc đi tìm kiếm lại tình yêu đã đánh mất. Thứ tình yêu bị gián cách bởi sự sống và cái chết. Tình yêu đi tìm sự vĩnh cửa vượt cả không gian và thời gian, nó vượt lên cả những quy luật lí trí khô khan, thấp thoáng sắc màu huyền thoại mê hoặc.
Câu chuyện mở đầu bằng một không gian u ám khiến cho người đọc sách thảng buồn. Mùa mưa chưa cả bắtđầu, nhưng những suy nghĩ nặng trĩu tâm trạng của Takumi đã phủ lên mọi thứ một gam màu buồn ảm đạm, một không gian trống vắng. Mất vợ, trở thành ông bố đơn thân. Takumi vẫn tiếp tục sống nhưng là cuộc sống thầm lặng, chán nản và thiếu sinh khí. Cứ thế Ichimika đã dẫn dắt người đọc sách vào câu chuyện của mình bằng hơi văn man mác buồn u huyền.
Cả tác phẩm Tôi bị ám ảnh bởi tình yêu tinh khiết đẹp đẽ của Mio dành cho Takkun. Cô đã chạy vọt đến tương lai và trải qua 6 tuần kỳ lạ với anh chồng vụng về. Cô chịu đựng mang trong mình bao bệnh tật, cùng cậu trai 6 tuổi, đáng yêu. Cậu bé luôn tự trách mình “Có phải tại con mà mẹ chết không?”. Rõ ràng cô biết cuộc đời 8 năm sau của mình như thế nào. Rõ ràng cô biết nếu mình chọn anh thì chính cô sẽ dừng cuộc đời mình ở tuổi 28. Và có lẽ nếu cô chọn một người đàn ông khác người mà không phải Takkun, cô có thể sẽ được sống đến tận đầu bạc răng. Thế đấy, người phụ nữ đã biết rất rõ mình sẽ chết khi gắn cuộc đời mình với anh. Nhưng cô chẳng hề nghĩ suy, chẳng hề một lần trăn trở vẫn chọn lựa đi cùng anh trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi nhưng đủ đầy này. Đó là một cuộc trao đổi vô cùng mạo hiểm giữa hạnh phúc và sự sống. Đó là sự sống. Ấy vậy mà cô cũng chẳng màng. Đúng là một tình yêu đích thực! Một mối tình nhẹ nhàng đầy dịu ngọt!
Câu chuyện đưa tới người đọc sách hai con người với một mối tình đẹp như mơ và hai lần hạnh phúc trở lại. Tôi đã thật sự xúc động khi lắng nghe câu chuyện mà Takumi thủ thỉ cho Mio của quá khứ nhằm giúp cô tìm lại trí nhớ vốn chẳng xảy ra của chính mình. Những hồi ức của mối tình đầu ngây dại ấy chính là chìa khóa. Chiếc chìa khóa của tất thảy những niềm hân hoan, cảm giác ấm lòng, mãn nguyện trong tác phẩm này, cả trong quá khứ và tương lai, cả trong dòng trảy chôi bất tận của thời gian.
tìm hiểu về sách văn học: http://sachvanhoc.vn/
Lãng đãng, nhẹ nhàng, phi lí mà lại chân thực đến giản dị. Đối với tôi, Em đến cùng cơn mưa không phải cuốn sách hay nhất nhưng là cuốn sách vô cùng đáng đọc và ở lại sâu lắng nhất trong lòng. Đọc để biết rằng cái chết sẽ kết thúc mọi thứ, trừ khi con người ta đã cố gắng trân trọng từng giây phút sống cùng nhau để khi cái chết đến, những người còn sống sẽ vì người đã khuất mà sống tốt hơn phần đời của mình. “Con người ta điều quý nhất là gì? Không phải là tình yêu, mà là lòng can đảm tiếp tục sống vì tình yêu”. Đó cũng chính là thông điệp đầy ý nghĩa mà tác giả Ichikawa muốn nhắn gửi đến mọi người khi đọc cuốn sách này.