Chương 36: Lấy của ta, thì phải trả lại (1)
Sương mù mờ mịt, cảm giác mát lạnh nặng trĩu.
Bạch Bằng đánh xe bò, Lưu thị ôm Trụ Tử vẫn còn buồn ngủ ngồi ở đằng sau.
Ninh Tĩnh và Tô Lương đã đợi sẵn.
Tô Lương phá cái khung thêu bình phong hoa mai, chỉ cầm tấm vải thêu hai mặt đi.
Lúc ngang qua rừng cây, Ninh Tĩnh nhờ Bạch Bằng dừng xe lại, quan sát một chút, không thấy đám sai nha đâu nữa.
Lên đến trấn Phi Nhạn thì mặt trời cũng vừa ló dạng.
Bảo An đường chưa mở cửa, bên ngoài đã có mười mấy người đứng xếp hàng chờ sẵn.
Bạch Bằng liên tục thở dài, nói đáng lẽ nên đi sớm hơn nữa.
Sau khi gửi xe bò xong, một nhà ba người bèn tới xếp hàng.
Sức khỏe của Trụ Tử rất kém nên không chịu được gió máy.
Tô Lương thấy quán trà đối diện đã mở cửa bèn rẽ vào mua một bình trà loại rẻ nhất, gọi thêm hai món bánh ngon nhất của quán, lại cho tiểu nhị mấy văn tiền, sau đó gọi Lưu thị và Trụ Tử vào trà lâu ngồi chờ, đợi khi nào tới lượt Bạch Bằng thì hãy đi qua.
“Chúng ta uống chén trà nóng rồi sẽ lên huyện thành, trà vẫn còn, còn cả bánh nữa, đừng lãng phí.” Tô Lương nói.
Bạch Bằng và Lưu thị đều biết Tô Lương muốn giúp đỡ mình, nhưng cô lại chọn cách khiến họ không thể nào từ chối, trong lòng đành phải âm thầm ghi nhớ lòng tốt của cô.
Tiểu nhị đã nhận tiền thưởng nên thái độ rất thân thiện, uống xong trà vẫn có thể thêm nước sôi miễn phí.
Ra khỏi quán trà, Tô Lương hỏi Ninh Tĩnh, “Huynh có biết Thu Minh sơn trang ở đâu không?”
Ninh Tĩnh chỉ về một hướng.
“Quý nhân nào ở đó thế? Danh y ở Bảo An đường là do họ mời tới.” Tô Lương hỏi.
Ninh Tĩnh lắc đầu, hắn cũng không rõ.
Hai người thuê một chiếc xe ngựa đi lên huyện thành, lúc đi ngang qua Bảo An đường, Tô Lương vén rèm xe lên nhìn, chỉ thấy một ông già tóc hoa râm được một đám người vây quanh đi vào trong, cô nghĩ đây chính là vị danh y tới từ kinh thành kia.
***
“Cha, vậy phải làm sao bây giờ đây?” Hoàng Uyển Nhi thao thức suốt đêm, hiện tại sắc mặt rất xanh xao.
Mặt Hoàng Tấn đầy âm trầm, “Không ngờ, Ninh Tĩnh lưu lạc tới tận đây mà vẫn có cao thủ bảo vệ!”
“Vậy chẳng phải không thể lấy được bình phong hoa mai sao?” Sắc mặt Hoàng Uyển Nhi trắng nhợt, “Ngày mốt là ngày mừng thọ Hình lão phu nhân rồi, trước đó con làm nhiều chuyện như thế…”
“Nếu không phải thời gian quá gấp thì có thể phái người tới Ninh gia mật báo, đến lúc đó, sẽ có người ra tay trừ khử Ninh Tĩnh.” Hoàng Tấn hừ lạnh.
Quả thực ông ta nghĩ y như Ngôn Phong.
Đang lúc cả hai cha con không biết phải xoay sở thế nào, nha hoàn ngoài cửa lên tiếng bẩm báo: “Có người tên Tô Lương phái người tới, hẹn tiểu thư tới Trà Hương lâu nói chuyện.”
Sắc mặt Hoàng Tấn và Hoàng Uyển Nhi thay đổi.
Tô Lương, chẳng phải chính là người đang khiến họ nhức đầu hay sao?
Thực sự không ngờ lại dám chủ động tìm tới.
“Chắc chắc là ý của Ninh Tĩnh! Hắn biết thân phận của con!” Trong mắt Hoàng Tấn hiện lên vẻ tối tăm, “Xem ra hắn có điều muốn nhờ, lúc trước từ chối là do không hài lòng về giá cả thôi.”
“Vậy… Nếu hắn lại mở miệng đòi vạn lượng vàng, ai có thể lấy ra được chứ?” Hoàng Uyển Nhi nhíu mày.
Hoàng Tấn lắc đầu, “Không đâu. Con cứ đến chỗ hẹn xem rốt cuộc hắn muốn gì. Chỉ cần không phải quá đáng thì cứ đồng ý đi, lấy được bình phong hoa mai rồi nói sau.”
Hoàng Uyển Nhi đứng lên, đi ra cửa, nghĩ tới cái gì bèn quay lại, “Cha, vừa hay Ninh Tĩnh không có nhà, hay là phái người tới lục soát xem.”
Hoàng Tấn gật đầu, “Được.”
***
Huyện Bắc An nằm ở phía Bắc của Càn quốc, huyện thành náo nhiệt đông đúc hơn trấn Phi Nhạn rất nhiều.
Trà Hương lâu có vị trí tốt nhất trong thành, cũng là quán trà cao cấp nhất.
Tô Lương chọn một nhã gian ở lầu hai, gọi loại trà quý nhất, thêm hai món bánh ngon nhất của quán.
“Nhà huynh là nhà buôn trà lớn nhất Càn quốc, trà này, huynh cảm thấy thế nào?” Tô Lương đột nhiên nhớ tới thân phận của Ninh Tĩnh.
Nhưng cô vẫn nghi ngờ “Ninh Tĩnh” làm giả thân phận, thực ra hắn chính là hậu nhân của Cố gia đã tạo phản kia.
Nhưng chuyện này, Ninh Tĩnh không nhắc tới nên Tô Lương cũng không hỏi.
Tạm thời không quan trọng.
Ninh Tĩnh nhấp một ngụm, khẽ lắc đầu, “Không bằng nước lọc.”
Kiếp trước Tô Lương là người của gia tộc Trung y, người lớn trong nhà cũng học đòi văn vẻ, yêu cầu con cháu phải biết cầm kỳ thi họa.
Đáng tiếc khi đó cô không hề có hứng thú với thư pháp, nếu không bây giờ cũng không cần đêm nào cũng luyện viết chữ tới tận khuya.
Nhưng nếu nói tới trà đạo thì cô thực sự có học qua.
Trà của Trà Hương lâu này đúng là rất dở.
Nhưng hương vị của bánh hoa quế lại rất được.
Thấy Tô Lương ăn hết một miếng bánh, Ninh Tĩnh cũng cầm một miếng lên ăn thử.
Cách vách có tiếng mở cửa truyền sang.
“Công tử xin chờ một chút, bánh hoa quế đang được làm, sẽ xong ngay đây ạ!”
Tô Lương cũng muốn chờ mẻ bánh hoa quế mới ra lò sẽ mua một hộp mang về.