Chương 35: Vu oan
Xe bò đi vào thôn, lúc đi ngang qua khu vực sửa cầu, chợt nghe có người hét lên: “Ninh công tử, vợ cậu đã quay lại rồi!”
Tô Lương nghe tiếng người dân trong thôn trêu đùa Ninh Tĩnh ầm ĩ thì không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Người này trên mặt lộ ra vẻ cao ngạo lạnh lùng xa cách người cả ngàn dặm, nhưng thực ra lại rất hiền hòa, trừ việc không bao giờ cười, không thích nói chuyện ra thì hoàn toàn không có gì đáng chê cả.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Lương gật đầu chào hỏi qua, cũng không xuống xe.
Ninh Tĩnh thu ánh mắt lại, tiếp tục làm việc.
Đợi đến khi Tô Lương đeo sọt trúc đi qua cầu về tới nhà thì thấy Bạch Tiểu Hổ kéo theo Trụ Tử chạy tới.
Bạch Tiểu Hổ cười xán lạn: “Tô Lương tỷ tỷ! Tỷ đã về rồi ạ!”
Trụ Tử sợ sệt nhìn Tô Lương, gọi một tiếng: “Tỷ tỷ…”
Tô Lương cười khẽ, xoa cái đầu bù xù của Trụ Tử.
“Tô Lương tỷ tỷ, hôm nay có người tới muốn mua bình phong hoa mai của tỷ đấy! Còn nói là đã hẹn trước với mẹ của Tô Tiểu Minh rồi!” Bạch Tiểu Hổ kể lại chuyện về bình phong hoa mai cho Tô Lương nghe.
Tô Lương sửng sốt: “Là ai vậy?”
“Nữ nhân ngồi trong xe ngựa không lộ mặt, có cái nha hoàn đứng bên ngoài, bà nội đệ nói, là quý nhân ở huyện thành, thúc thúc của đệ nói…” Bạch Tiểu Hổ đọc lại nguyên lời của Bạch đại nương và Bạch Hạc nói lúc ăn cơm trưa.
Tô Lương nguyên tưởng rằng Từ thị mang đồ thêu của nguyên chủ tới tú trang để bán, không ngờ là có một người “thần bí” cố định chuyên thu mua lại.
Nếu đã đề ra yêu cầu như vậy, Tô Lương cũng đoán giống Bạch Hạc.
Có người vẫn luôn lấy tâm huyết của nguyên chủ giả làm của mình, hiện tại muốn lấy bình phong hoa mai.
Hôm nay nhìn như buông tha rời đi, nhưng chuyện này chỉ sợ còn chưa xong…
“Ninh đại ca nói có thể bán lại cho bọn họ, tỷ đoán xem huynh ấy đòi bao nhiêu tiền?” Bạch Tiểu Hổ cười hề hề.
Tô Lương nhíu mày: “Mười nghìn lượng vàng à?”
Bạch Tiểu Hổ trợn tròn mắt: “Sao tỷ biết?”
Tô Lương nhếch môi cười: “Ta cũng ra giá này mà.”
Về nhà, thả cái sọt xuống, Tô Lương bảo Trụ Tử ngồi để mình bắt mạch.
Bạch Tiểu Hổ vội vàng nói: “Hôm nay cha đệ lên trấn trên bán gia cụ, nghe nói có một vị danh y ở kinh thành ngồi chẩn bệnh ba ngày, ngày mai định dẫn đệ đệ lên đó xem bệnh.”
Bạch Bằng được Tô Lương nhờ vả, sáng sớm đã kéo đồ dùng trong nhà Tô Đại Cường lên trấn trên bán, bán xong lại quay về đi sửa cầu cùng mọi người.
Tô Lương không gặp được Bạch Bằng nhưng lại biết chuyện “danh y ngồi chẩn bệnh ba ngày”.
“Được, vậy đi xem đi thôi.” Tô Lương gật đầu.
Việc chữa bệnh cho Trụ Tử, cô có ý nghĩ riêng của mình.
Nhưng danh y ở kinh thành đối với người nhà họ Bạch thì chẳng khác nào dân chúng xếp hàng dài bên ngoài y quán hôm nay, là cơ hội tốt ngàn năm có một, không thể bỏ qua.
Mà Tô Lương cũng muốn biết một chút trình độ y thuật và chủng loại dược liệu ở thế giới này, thế mới tiện hành nghề y.
*
Mặt trời ngả về phía tây, cầu trong thôn cũng đã sửa xong.
Ninh Tĩnh đi từ xa đã thấy khói bếp nhà mình lượn lờ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ bếp.
Tô Lương quay đầu, thấy ống quần và giầy Ninh Tĩnh dính đầy bùn nhưng gương mặt lại sạch sẽ đến mức chẳng ai nghĩ là đi sửa cầu về.
“Làm món gì?” Ninh Tĩnh hỏi.
“Sườn heo om đậu đũa bánh cuốn.”
Một món Ninh Tĩnh chưa nghe bao giờ, sườn heo om đậu thì hắn còn hiểu, nhưng tên đồ ăn cuối cùng lại làm hắn mơ hồ.
Sườn tươi mới mua, đậu đũa hái chiều qua, bánh cuốn là Tô Lương làm.
Một nồi có thịt có rau có cả tinh bột.
Còn hai món khác là dưa chuột luộc và canh trứng. Dưa và trứng mua từ nhà họ Bạch.
Chờ Ninh Tĩnh thay đồ xong, Tô Lương múc một bát thức ăn, nửa bát toàn là thịt sườn, bảo hắn mang sang cho nhà họ Bạch, nói là mời hai đứa nhỏ ăn cùng, cảm ơn chúng hôm nay trông nhà giúp.
Bạch Tiểu Hổ và Trụ Tử đều rất vui vẻ.
Bạch đại nương tiễn Ninh Tĩnh ra cửa, dặn dò hắn ban đêm phải cẩn thận.
*
Ninh Tĩnh ăn thử một miếng đậu đũa trước, gật đầu: “Ngon lắm.”
Đậu đũa căng mọng nước hầm thịt mà vẫn giữ được sự thơm ngon và giòn của riêng mình.
Lại gắp một miếng bánh cuốn.
Ninh Tĩnh lại gật đầu tiếp.
Sườn om đã nhừ, không mặn không nhạt, vừa đúng.
Lại uống một ngụm canh, cả người thoải mái hẳn.
“Chuyện bình phong hoa mai, sợ là vẫn còn có phiền phức.” Tô Lương nói.
“Tấm bình phong đó, cô vẫn muốn giữ lại à?” Ninh Tĩnh hỏi lại.
Tô Lương lắc đầu: “Ta muốn đưa cho thân nhân chân chính quan tâm tới nàng ta, hoặc người bạn nào đó của nàng ta để làm kỷ niệm. Dường như nàng ta có ái mộ một nam tử, họ Vân hoặc tên có chữ Vân.”
Mày đẹp của Ninh Tĩnh hơi nhướn lên: “Nếu cô định đưa bình phong hoa mai cho cái kẻ có chữ Vân kia, rồi định giải thích thế nào, cô có phải nàng ta đâu?”
Tô Lương sửng sốt một chút: “Đúng là thế thật. Thôi để nói sau đi, tóm lại tuyệt đối không thể đem bán.”
*
Đêm đã khuya.
Phòng của Ninh Tĩnh không đốt đèn, cửa sổ mở ra, hắn ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh sáng ở phòng bên cạnh hắt ra chiếu trên mặt đất.
Tô Lương chăm chú luyện chữ, viết rất nhiều, cuối cùng cũng tìm được cảm giác.
Nghe thấy sau nhà có động tĩnh, Ninh Tĩnh đội mũ trùm đầu lên, lại dùng khăn đen bịt mặt, biến mất khỏi phòng.
*
Một đám sai nha đang đi lên trên núi.
“Lão đại, chẳng phải đã lục soát qua nơi này rồi sao? Sao đại nhân còn bảo chúng ta tới nữa?”
“Đúng thế! Ban ngày soát núi còn chẳng tìm được gì, nửa đêm nửa hôm lên đây, chẳng nhìn thấy cái quái gì hết.”
Nghe mọi người liên tiếp lên tiếng oán giận, Bộ đầu quát lạnh: “Đều câm miệng lại! Đại nhân bảo chúng ta làm là có người cung cấp manh mối quan trọng! Mau tìm kiếm đi, không cần bỏ qua bất kỳ chỗ nào!”
Một đội sai nha xách đèn lồng cẩn thận tìm kiếm khắp trên núi.
Bộ đầu đi ở cuối cùng của đội ngũ, bên cạnh còn có một người đàn ông có tướng mạo khá giống gã.
“Đại ca…” Gã kia kéo Bộ đầu một chút, khẽ hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bộ đầu nhìn xung quanh, khẽ đáp lại: “Nhà dưới chân núi kia đắc tội đại nhân, đã sắp xếp hết chứng cớ giết người rồi, chờ tìm thấy quần áo dính máu của Hoàng công tử ở trên núi này rồi sẽ đi xuống bắt người!”
Bộ đầu vừa dứt lời, hai cục đá xé gió bắtn tới, đập mạnh lên người bọn họ.
Chỉ thấy một bóng đen như quỷ mị lướt qua, hai người lập tức ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Liên tiếp, đám sai nha cũng không ngừng ngã xuống, thậm chí còn chẳng có cơ hội phát ra một chút âm thanh gì.
Đến khi chỉ còn tên sai nha cuối cùng, trơ mắt nhìn “quỷ mị” bay tới trước mặt mình, giơ tay đánh ngất hắn ta.
*
Tô Lương xoa cần cổ, hắt hơi một cái, đứng dậy đi ra cửa, muốn ra hậu viện đi nhà xí.
Một bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống sân, Tô Lương lập tức cảnh giác: “Ai?”
“Là ta.” “Bóng đen” lên tiếng, giọng nói quen thuộc.
Tô Lương thả lỏng tâm tình: “Huynh đi đâu thế?”
“Sau núi.” Ninh Tĩnh cởi mũ che và khăn đen ra, trong tay cầm thứ gì đó.
“Đó là cái gì?” Tô Lương linh cảm đã có chuyện xảy ra.
“Quần áo dính máu.” Ninh Tĩnh nói cho Tô Lương biết chuyện huyện lệnh phái người mang quần áo dính máu của công tử nhà Hoàng viên ngoại tới định vu oan cho bọn họ.
Tô Lương nhíu mày: “Huyện lệnh sao? Chẳng lẽ, vị tiểu thư muốn bình phong hoa mai kia là con gái huyện lệnh à?”
Nếu không, làm gì có chuyện khéo như thế.
Ninh Tĩnh mang quần áo dính máu ra sau nhà, châm lửa đốt.
Về phần đám sai nha kia, đều bị đánh ngất hết, bị hắn kéo tới rừng cây bên ngoài thôn.
“Nếu đã thèm muốn bình phong hoa mai như thế, không khiến nàng ta trả giá nặng thì quá đáng tiếc.” Tô Lương hừ lạnh.
Dân không đấu với quan.
Nhưng nếu quan muốn ngươi chết, vậy thì lại là vấn đề khác rồi.
Tô Lương không muốn gây chuyện nhưng cũng tuyệt đối không sợ bị gây chuyện.
Nguyên chủ bị áp bức thê thảm như vậy, “người mua” kia cũng coi như “có công”.
“Được, ngày mai vào thành.” Ninh Tĩnh gật đầu.