Phu quân Phật hệ học hư rồi – Chương 32


Chương 32: Bình phong thêu hoa mai (2)

Đêm nay, Tô Lương quay về phòng ngủ của mình, trước khi ngủ còn luyện viết hai trang chữ.

Lại viết ra hai công thức dược thiện mới, tính toán ngày mai sẽ mang bán cho Phi Nhạn tửu lầu.

Về phần phường bạc, chờ sau này thử tới chơi một chút, nhưng không nên coi là phương pháp kiếm tiền đứng đắn được.

*

Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, Ninh Tĩnh đã bị người gọi đi.

Hắn đứng giữa một đám đàn ông cường tráng khiêng cuốc xẻng của thôn Tô gia, nhìn cực kỳ không hài hòa.

Ngoài thúc thúc của Bạch Tiểu Hổ là Bạch Hạc ra, cũng chẳng ai dám nói chuyện với Ninh Tĩnh.

Có người nói thầm: “Mấy chục văn tiền cũng không chịu chi, còn nghèo hơn nhà ta nữa! Nhìn hắn thế kia thì làm kiểu gì được nhỉ?”

Nhưng đến lúc thực sự vào làm việc, “tên mặt trắng” này lập tức khiến bọn họ phải trợn tròn mắt nhìn.

Sao hắn không sợ bẩn thế?

Hắn khỏe thật đấy!

Hắn không hề mệt tí nào sao?

Tóm lại, Ninh Tĩnh đã dùng hành động thực tế để chứng minh, mặc dù hắn sinh ra đã đẹp sẵn nhưng không hề yếu đuối, lại càng không kiêu căng.

Vì thế, qua ngày hôm nay, về thân thế của Ninh Tĩnh sẽ có thêm vài lời đồn thổi: Tuy hắn có xuất thân phú quý nhưng cha không yêu mẹ không thương, từ nhỏ đã bị ngược đãi…

Sau một lúc lâu, có người hét lên: “Ninh công tử, vợ cậu đang nhìn cậu kia kìa!”

Ninh Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tô Lương cõng sọt đứng cách đó không xa.

Tô Lương vẫy tay với Ninh Tĩnh, sau khi chào hỏi qua bèn đi về phía đầu thôn.

Thấy tính tình Ninh Tĩnh khá dễ chịu, có người lại trêu đùa: “Bao giờ Ninh công tử định làm cha thế? Nhớ mời chúng ta uống rượu đấy nhé!”

Ninh Tĩnh sửng sốt một chút.

Thấy hắn không nói gì, mọi người tưởng hắn thẹn thùng nên cùng nhau cười váng lên.

*

Tô Lương cõng sọt lê đi bộ lên trấn trên, nửa đường nghỉ chân uống nước thì gặp một chiếc xe ngựa.

“Đường nào tới thôn Tô gia đấy?” Xa phu cao giọng hỏi.

Tô Lương giơ tay chỉ, chiếc xe lập tức chạy đi.

Xe vào trong thôn, dừng trước cửa nhà Tô Đại Cường, một thiếu nữ áo hồng bước xuống xe.

Cửa đóng chặt, thiếu nữ gọi người nhưng không có ai trả lời, bà lão hàng xóm đi ra hỏi nàng ta tìm ai.

“Nơi này có phải nhà Tô Tiểu Điệp không?” Thiếu nữ hỏi.

Bà lão gật đầu: “Đúng rồi!”

Thiếu nữ nhíu mày: “Người nhà nàng ta đâu hết rồi?”

“Nợ vay nặng lãi, cả nhà bị bán vào mỏ quặng rồi!” Bà lão đáp: “Ngươi tìm Tô Tiểu Điệp làm gì?”

Thiếu nữ không đáp mà xoay người đi nhanh về phía xe ngựa, khẽ nói với người trong xe mấy câu, sau đó lại hỏi bà lão, Tô Tiểu Điệp bị bán lúc nào, giờ ai là chủ căn nhà này.

Nghe thiếu nữ kia nói là chủ tử nhà nàng ta đã đưa tiền đặt cọc, giờ tới lấy bức tranh thêu của Tô Tiểu Điệp.

Bà lão cười nhạo, chỉ tay về phía bên kia dòng suối: “Là người hầu của nhà này, gả chồng sang bên kia kìa. Giờ nhà này là của nàng ta rồi! Tô Tiểu Điệp mà biết thêu ấy hả? Đều là Tô Lương thêu hết!”

“Tô Lương?” Thiếu nữ đọc một lần cái tên này, sau đó lấy ra mấy đồng tiền đưa cho bà lão.

*

Nhanh đến giữa trưa, đám đàn ông sửa cầu đều đầm đìa mồ hôi. Ninh Tĩnh theo chân bọn họ ra đây làm việc, dù không hề lười biếng nhưng nhìn vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như cũ.

Bạch Tiểu Hổ chạy tới: “Ninh đại ca! Có người muốn tìm Tô Lương tỷ tỷ!”

Lý Chính ngẩng đầu nhìn trời, mở miệng bảo mọi người tan tầm, về nhà ăn cơm xong lại ra.

Ninh Tĩnh theo Bạch Tiểu Hổ về nhà, chỉ thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa dừng lại, bên cạnh có một thiếu nữ mặc áo hồng đang đứng chờ.

Thiếu nữ chợt nhìn thấy mặt Ninh Tĩnh thì bất giác ngây ra.

“Các ngươi có chuyện gì thì nói với Ninh đại ca cũng được! Huynh ấy là tướng công của Tô Lương tỷ tỷ!” Bạch Tiểu Hổ nói to.

Cô gái hoàn hồn, sắc mặt ửng hồng, mở miệng dịu dàng nói: “Tiểu thư nhà ta đặt một bình phong hoa mai hai mặt, đã quá ngày mà mãi không thấy đưa tới nên tự mình tới lấy.”

Sắc mặt Ninh Tĩnh hờ hững: “Hẹn với ai?”

“Tô Từ thị, bà ấy giữ năm lượng tiền đặt cọc.” Thiếu nữ đáp.

“Vậy tìm bà ta đi, liên quan gì tới Tô Lương.” Ninh Tĩnh đáp.

Sắc mặt thiếu nữ kia cứng đờ: “Nghe người ta nói, tranh thêu kia đều là Tô Lương làm…”

Trong xe truyền ra một giọng nữ còn trẻ: “Công tử, bình phong hoa mai kia rất quan trọng với ta, chỉ cần các ngươi giao đồ cho ta, giá cả có thể thương lượng.”

Bạch Tiểu Hổ khẽ hừ giọng, Ninh đại ca và Tô Lương tỷ tỷ không thiếu tiền nhé! Ninh đại ca ra ngoài lao động vì huynh ấy là một người đàn ông chân chính, không phải tên ăn trắng mặc trơn!

Kết quả ngay sau đó, chỉ nghe thấy Ninh Tĩnh gật đầu đáp: “Được.”

Vẻ mặt thiếu nữ áo hồng lập tức vui vẻ: “Vậy mau lấy bình phong hoa mai kia ra cho bọn ta.”

“Mười nghìn lượng vàng.” Môi bạc của Ninh Tĩnh khẽ mở.

Thiếu nữ áo hồng trợn tròn mắt, nhìn Ninh Tĩnh không dám tin: “Ngươi nói cái gì cơ?”

“Không phải nói có thể thương lượng giá à?” Ninh Tĩnh hỏi lại.

“Vậy thì cũng không thể… mười nghìn lượng vàng chứ? Ngươi đùa gì thế hả?” Thiếu nữ tỏ vẻ khó chịu.

Ninh Tĩnh bình thản đáp: “Tranh của phu nhân ta thêu có giá như vậy đấy, không thương lượng. Không mua nổi thì đi thong thả, không tiễn.”

Comments

comments


Like it? Share with your friends!

-2