Ương ngạnh – Bất Kiến Đương Niên – Chương 9


Phó Ngôn Chân hơi nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt thản nhiên. Đầu lưỡi chạm vào mảnh vụn kẹo, cậu nuốt thẳng mà không ngậm cho tan. Yết hầu cũng vì động tác này mà nhấp nhô lên xuống.

Tăng Như Sơ cũng ngước nhìn cậu.

Đôi đồng tử đen sẫm dưới mái tóc lòa xòa lúc này mới ẩn ý cười, thoáng chốc như có thêm vài phần lãng mạn. Đầu ngón tay cô khẽ run lên, nhận thấy đây không phải nơi thích hợp để đứng lại lâu bèn cất bước lên bậc thang.

Phó Ngôn Chân đá nhẹ quả bóng rổ dưới đất. Quả bóng bật nảy đến trước mặt Tăng Như Sơ, buộc cô phải dừng bước. Cô không phải kiểu người dễ xúc động, ban nãy được tỏ tình mà cô vẫn bình thản như thường. Ấy vậy mà lúc này đây lại thấy không được tự nhiên.

Phó Ngôn Chân hơi khom lưng, nhướn người về phía Tăng Như Sơ. Nhìn thấy vành tai trắng nõn dần đỏ lên, cậu mím môi cười, mắt ánh lên tia sáng. Nụ cười kia cứ như đang trêu tức cô vậy. Tăng Như Sơ lập tức bước lùi xuống, khoảng cách giữa hai người được kéo giãn ra, cô mím môi nhìn cậu chằm chằm.

Phó Ngôn Chân xuýt xoa một cái, môi hé ra, hơi thở mát lạnh vờn qua làn da cô. Bị cậu nhìn như vậy, cô chợt hoảng hốt. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà thôi, cô dằn lòng phải trấn tĩnh lại. Phó Ngôn Chân nảy ra ý trêu đùa cô. Cậu hạ giọng, chất giọng khàn khàn cất lên, “Tôi thích cậu.”

Nhại theo câu tỏ tình của Lương Trạch nhưng vào tai người nghe lại có cảm giác rất khác.

“…”

Tăng Như Sơ ngạc nhiên nhìn cậu, quên bẵng phải đáp lời. Nét mặt cậu chẳng có nửa phần thành thật, điệu cười nửa miệng kia đã cho thấy rõ ý đồ đùa giỡn người khác. Nhưng vẫn khiến ai đó hẫng mất một nhịp tim.

Tăng Như Sơ đứng ngây ra mãi mới lấy lại được tinh thần. Phó Ngôn Chân đứng thẳng người lên, nhìn từ trên cao xuống, muốn quan sát kỹ mọi biểu cảm trên gương mặt cô. Hàm răng cắn vào mảnh kẹo vỡ phát ra tiếng vang rõ ràng. Âm thanh ấy cứ quanh quẩn giữa khoảng cách nhỏ hẹp.

“Nghe thấy câu tôi vừa nói không?” Cậu cười hỏi.

Tăng Như Sơ né tránh không nhìn vào mắt cậu, giơ chân gạt quả bóng của cậu sang một bên. Lực chân của cô lớn hơn nhiều so với cái đá của cậu khi nãy. Quả bóng đập “bộp” vào tường. Cô không đáp lời cậu. Sải chân bước hai, ba bậc cầu thang.

“Muốn tôi nói lại à?” Phó Ngôn Chân không để ý đến quả bóng. Đó là quả bóng mà không ai ở Giang Thành này có được, nhưng cậu cũng không coi ra gì.

Phó Ngôn Chân lại tựa lưng vào tường, nhìn cô cười. Tiếng cười trầm thấp kia lởn vởn bên tai cô, khiến cô không chịu được nữa.

Tăng Như Sơ ngoảnh đầu quắc mắt nhìn.

“Cậu nghe thấy rồi đúng không?” Phó Ngôn Chân giữ nguyên tư thế, thái độ cợt nhả, “Vậy tại sao cậu không nói cảm ơn với tôi?”

“Cậu không thấy chán à?” Tăng Như Sơ siết vạt áo, nét mặt như muốn nói “Cậu là đồ thần kinh à?”

“Chán chứ.” Phó Ngôn Chân hất hàm, ý rằng đang lấy cô ra làm trò đùa, “Sắp chán chết rồi đây.”

Tăng Như Sơ hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nén cơn giận xuống. Đến khi cất tiếng lần nữa đã không còn vẻ tức tối, “Vậy cậu tìm một ngôi mộ rồi thư thái mà nằm vào.”

Lúc này người sửng sốt là Phó Ngôn Chân. Nghe đi nghe đi, nghe xem học sinh giỏi chửi người thâm thúy cỡ nào đi!

Bảo người ta đi chết một cách vô cùng thanh lịch. Tìm một ngôi mộ rồi nằm vào, nghe cứ như trong tiểu thuyết võ hiệp ấy nhỉ?

Trong sách gì đó có câu như này:

Dưới núi Chung Nam, sống trong ngôi mộ

Thần điêu hiệp lữ, quy ẩn giang hồ.

Cùng với tiếng bước chân dồn dập, hình dáng mặc bộ đồng phục sạch sẽ dần xa khỏi tầm mắt cậu. Ngẫm kỹ lại lời cô vừa nói, nét mặt và giọng điệu ấy chẳng thể coi là hung dữ, chỉ có vẻ khá phiền khi phải nhìn cậu mà thôi. Trông mình thế này mà lại khiến người ta thấy phiền khi nhìn cơ đấy, nghĩ đến đây cậu lại bất giác nở nụ cười.

Đứng dựa tường cười một lúc lâu cậu mới nhìn đến quả bóng, đoạn nhấc chân tâng bóng đến một độ cao nhất định rồi giơ tay ra hứng. Kẹo bạc hà đã tan hết trong miệng chỉ còn lại hương vị thơm mát. Nhưng rõ ràng đã có hương vị gì đó thay đổi trong lúc người ta không hề hay biết.

Sau khi về lớp, Tăng Như Sơ lấy điện thoại rồi chọn một đường khác để đi. Cô không muốn gặp phải Phó Ngôn Chân nữa.

***

Một ngày mỏi mệt cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng trước khi tan học vẫn có chuyện phiền toái kéo đến. Bảo vệ gọi cho Tăng Như Sơ, bảo cô xuống xác định danh tính của một người. Người đó có cùng họ với cô, họ Tăng tên Ức Tích.

Trong lúc Tăng Ức Tích ở bên ngoài đợi cô tan học, một đám nam sinh bá vai choàng cổ nhau đi đến gần xe anh ta, ai nấy đều đang đùa cợt ầm ĩ với mấy cô gái bên cạnh.

Có hai người trong đám đó không biết nổi hứng gì, tự nhiên đứng hôn nhau trước mặt mọi người. Vừa hay đứng ngay trước mũi xe anh ta. Cái tay hư hỏng của thằng nhóc kia còn lần mò vào trong quần áo của cô gái.

Mẹ kiếp, coi anh là người chết hả?

Camera chạy bằng cơm họ Tăng càng nhìn càng phẫn nộ, ấn liên tiếp mấy hồi còi xe.

Ha, đám thanh niên bây giờ cũng biết chơi ra phết! Chẳng cần quan tâm đến danh tiếng của trường, ai không biết còn cho rằng thói đời ngày càng tệ đi.

Hai cô cậu kia bị giật mình bởi tiếng còi xe của Tăng Ức Tích. Cô gái vừa ngượng vừa giận, trợn mắt hỏi rằng anh ta bị điên sao? Còn cậu thanh niên kia “hỏi thăm” bố mẹ anh ta trước, rồi lại quan tâm cơ thể anh ta có vấn đề gì không, cuối cùng còn giơ ngón tay giữa lên với anh ta.

Tăng Ức Tích hạ cửa xe nhoài người ra, “Mẹ kiếp, mày thử giơ lên lần nữa xem?”

Cậu trai kia cũng chẳng sợ hãi, thậm chí còn giơ cả hai ngón giữa. Kiểu gì cũng phải giữ sĩ diện trước mặt con gái.

Thấy vậy Tăng Ức Tích lao vào đánh nhau với cậu ta. Và trong cuộc chiến này anh ta là người chiến thắng, cậu trai kia bị đánh đến mức không còn sức đáp trả, nằm bẹp trên đất.

Tăng Như Sơ vừa hoang mang vừa khó hiểu đi đến phòng bảo vệ. Đứng ngoài cửa đã nghe thấy giọng Tăng Ức Tích hỏi rằng giáo viên ở Nhã Tập đâu hết rồi, nếu như thế này thì làm sao có thể yên tâm để em gái vào học?

Động tác gõ cửa của cô khựng lại. Thường ngày Tăng Ức Tích trông chơi bời không đứng đắn, anh ta cũng là một cậu ấm ngậm thìa vàng từ khi sinh ra. Nhưng giờ phút này khi nói những lời đó, trông anh ta lại toát ra vẻ nghiêm túc hiếm có.

Tăng Như Sơ biết Tăng Ức Tích hay bắt nạt cô, luôn lấy cô ra làm trò tiêu khiển nhưng vẫn rất bảo vệ cô. Ngày cô vào lớp 6 thì Tăng Ức Tích đã lên lớp 11. Khi ấy có một cậu bé luôn gây sự với cô (thật ra cậu ta không có ác ý). Hôm đó Tăng Ức Tích đi đón cô, bắt gặp cảnh cậu bé đang kéo tóc cô, anh ta bèn đi đến, chẳng nói chẳng rằng cho cậu kia một đấm. Nắm đấm đó khiến máu mũi cậu nhóc chảy be bét.

Nhưng rắc rối cũng theo đến luôn, vì cậu bé kia chính là con trai của giáo viên chủ nhiệm lớp Tăng Ức Tích. Anh ta bị bắt viết bản kiểm điểm, phải đứng đọc trước lớp, sau đó còn bị gây khó dễ trong việc học. Song Tăng Ức Tích chưa từng nói chuyện này với cô.

Bước vào trong phòng, Tăng Như Sơ mới phát hiện người đánh nhau với Tăng Ức Tích hơi quen mặt. Hình như là người trong đám Lục Châu Đồng, nhưng cô không biết họ tên người đó.

Bấy giờ Triệu Hải cũng mới biết đây là anh của cô. Nếu không phải đang có nhiều người ở đây, cậu ta thật sự sẽ quỳ xuống nhận lỗi trước mặt Tăng Ức Tích.

Tăng Như Sơ vừa vào, Triệu Hải đã thấy cả trời u ám, mới gọi được một tiếng “chị” đã bị cô nhanh chóng chặn lại, “Tôi không quen cậu.”

Triệu Hải: “…”

Tăng Ức Tích nheo mắt, ánh mắt nghi ngờ nhìn lần lượt hai người. Tăng Như Sơ không nhìn Triệu Hải, chỉ nói giúp Tăng Ức Tích vài câu. Cô là đối tượng được Nhã Tập đặc biệt quan tâm, còn Triệu Hải chẳng phải học sinh ngoan ngoãn gì. Sau khi biết được Tăng Ức Tích là anh của Tăng Như Sơ, Triệu Hải nào dám có ý kiến, chỉ hận không thể giơ ngón cái khen ngợi “Anh đánh hay lắm, đánh vô cùng đẹp mắt”. Cứ thế, sự tình được giải quyết êm xuôi nhanh chóng.

Tăng Như Sơ dẫn anh họ ra ngoài. Dọc đường đi cô giải thích việc Triệu Hải xưng hô như vậy với mình, càng nói càng thấy đau đầu. Cô chắc chắn không thể kể mấy chuyện cá cược của Lục Châu Đồng, nếu không với tính cách nóng nảy kia, Tăng Ức Tích nhất định sẽ “tính sổ” với cậu ta.

“Anh không biết tại sao hai bác của em lại đưa em đến đây học, nhưng nếu em dám yêu sớm, anh sẽ đánh gãy chân thằng kia trước, còn cái chân em…”

Tăng Ức Tích liếc xuống chân tay nhỏ gầy của cô, yên lặng nuốt mấy lời độc ác xuống. Anh ta nhìn cô với ánh mắt “em tự giải quyết cho tốt”. Cô gật đầu đáp “Ồ” coi như đã hiểu, nhưng nghĩ một chút lại thấy dường như anh ta đang có ý “chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn.”

“Anh cũng yêu sớm còn gì?” Cô vặn lại.

Hồi còn học cấp ba, Tăng Ức Tích thích cô bạn ngồi cùng bàn. Cô ấy học rất giỏi, anh ta vì muốn được vào cùng một trường đại học với người mình thích mà ra sức học hành. Cuối cùng cũng thi đỗ nhưng không biết tại sao hai người lại không thành đôi.

Tăng Ức Tích chép miệng, cốc đầu cô, “Anh đây là đàn ông, em có biết không hả?”

Tăng Như Sơ bặm môi, “Giờ có còn là thời Đại Thanh nữa đâu mà anh còn bày đặt phân biệt giới tính.”

Cô quá giỏi nếu phải tranh cãi, chỉ là không muốn rước rắc rối nên những lúc bình thường cô sẽ mặc kệ. Có đôi khi cơn bực tức bị đẩy đến đỉnh điểm, cô mới thể hiện sự nóng nảy của mình.

“Con gái phải chịu nhiều thiệt thòi, có hiểu không?” Tăng Ức Tích lại muốn vò đầu cô. Quả đầu nấm này của cô trông rất ngố nhưng chất tóc lại rất mượt, vò nhiều thành nghiện. Cô không muốn bị sờ bèn vội nghiêng người né tránh.

Một lát sau Triệu Hải cũng đi ra. Tăng Ức Tích nhìn thấy cậu ta lại nhớ đến cảnh tượng ban nãy, thái dương giần giật.

Mẹ kiếp. Nếu như cô gái kia là Tăng Như Sơ, anh ta nhất định sẽ bẻ gãy tay thằng đó.

Biết anh ta chỉ muốn tốt cho mình nên Tăng Như Sơ cũng không để ý đến mấy lời khó nghe. Hai người lên xe về nhà.

“Cái trường này chẳng có chỗ nào tốt.” Tăng Ức Tích vừa cài dây an toàn vừa uy hiếp cô, “Ở trường thì chú ý vào cho anh.”

Tăng Như Sơ trả lời qua loa, “Ừm”.

“Thái độ nghiêm chỉnh vào.” Tăng Ức Tích nhấn chân ga, ngữ khí không chút thân thiện.

“Biết rồi thưa quan lớn.” Tăng Như Sơ cung kính đáp lại.

“…”

Sau đó, suốt quãng đường đi Tăng Ức Tích vừa lái xe vừa giáo dục tư tưởng cho cô, có mấy lời rất lạ lùng tuôn ra từ miệng anh ta. Hơn nữa giọng điệu này còn nghiêm chỉnh hơn cả thầy chủ nhiệm hói đầu của lớp cô.

Tăng Như Sơ mặc kệ anh ta, anh ta nói gì cô cũng gật đầu.

Lời anh nói đúng hết, được chưa!

Khi hai người về đến nhà, ông Tăng Phồn Thanh đi công tác cũng đã về, hiện giờ đã đầy đủ người trong nhà. Tăng Phồn Thanh hỏi hai người tại sao lại về muộn.

Tăng Ức Tích vội lên tiếng “Tắc đường”, định lấp liếm chuyện bạo lực trước cổng trường. Tăng Như Sơ cũng không vạch trần anh ta, chỉ nói theo, “Bị tắc đường ạ”. Tăng Phồn Thanh không tin Tăng Ức Tích nhưng lại khá tin tưởng cô cháu gái Tăng Như Sơ. Tuy ông thấy đã qua giờ cao điểm, cũng không đến nỗi tắc đường nhưng bỗng nhớ ra hôm nay là thứ Sáu, chắc hẳn đường đông đúc hơn. Câu chuyện cứ vậy qua đi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, theo thói quen Tăng Như Sơ liếc nhìn chiếc điện thoại cũ. Thật bất ngờ khi hôm nay không có tin nhắn gửi đến, cô nghi ngờ có phải mình đã quên nạp cước phí hay không.

Không nhận được tin nhắn khiến cô thấy không quen, lại có chút thấp thỏm bất an. Lên giường nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cô chong mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người, lại vô thức nhớ đến chuyện ở hành lang.

Biết rõ cậu chỉ nói đùa nhưng vừa nhớ lại, trái tim cô lại đập thình thịch trong lồng ngực. Thậm chí vành tai cũng dần nóng lên.

Được người như Phó Ngôn Chân thích.

Nếu như thật sự được cậu ta thích.

Hình như…

Cô vội ngăn mình không được nghĩ ngợi tiếp nữa.

Tăng Ức Tích nói đúng, ngôi trường đó chẳng có mấy người tốt. Phó Ngôn Chân lại thực sự là người xấu xa nhất.

Măc dù tối hôm trước không ngủ ngon nhưng sáng hôm sau Tăng Như Sơ vẫn thức dậy đúng giờ. Chuyện đầu tiên cô làm sau khi mở mắt là nhìn vào chiếc điện thoại cũ. Vẫn không có tin nhắn nào. Chiếc điện thoại cô đang dùng lại có thêm một lời mời kết bạn. Là Lục Châu Đồng gửi tới.

Cậu ta không nói thẳng muốn kết bạn trên QIQ với Tăng Như Sơ vì sợ bị cô từ chối, nên đành phải nghĩ ra một kế đi vòng. Cậu ta tìm một người học cùng lớp với cô, bảo người đó tìm nick cô trong nhóm lớp rồi gửi cho cậu ta.

Tăng Như Sơ bỏ qua lời mời ấy, ăn sáng xong về phòng làm bài tập, đến chiều đi mua sắm với Thẩm Lân Khê. Bà mua cho cô mấy bộ quần áo mới.

Buổi tối khi về đến phòng, cô thấy mình lại có thêm vài lời mời kết bạn. Dù dãy số khác nhau nhưng trực giác mách bảo rằng đều có dính dáng tới Lục Châu Đồng.

Nhớ đến lời của Thẩm Du, cô bỗng cảm thấy có chút bực bội. Cô muốn giải quyết dứt điểm chuyện này, không muốn bị vướng vào một cách khó hiểu như vậy.

Vì thế đến khoảng hơn chín giờ, cô đồng ý kết bạn với Lục Châu Đồng. Sau đó nói chuyện câu được câu chăng với cậu ta. Vừa nhạt nhẽo lại gượng gạo. Lục Châu Đồng mãi không nhắc đến chuyện theo đuổi cô, cô cũng không tiện nói đến.

Cậu ta chỉ luôn miệng xin lỗi cho Triệu Hải. Mắng Triệu Hải là một đứa ngu dốt, bảo cô đừng để bụng. Cô đã nhắn lại rằng “Không sao cả”. Nhưng Lục Châu Đồng cứ khăng khăng như vậy. Sau đó cô không nhắn nữa, cậu ta lại bảo thật sự có vấn đề.

Lục Châu Đồng nói rằng nếu có cơ hội thì muốn mời anh trai cô một bữa. Lời này khiến cô khó xử vì phải tìm một lý do hợp lý để từ chối khéo. Cô chắc chắn Tăng Ức Tích sẽ không đi ăn với cậu ta. Chưa biết chừng trong mắt Tăng Ức Tích, cậu ta còn tệ hại hơn cả Triệu Hải.

Nói chuyện gần nửa tiếng, sự kiên nhẫn của cô cạn sạch. Muốn từ chối khéo cuộc nói chuyện thì một là đi tắm, hai là ăn cơm. Nếu nói “Tôi muốn đi tắm” với con trai thì không ổn lắm, vậy nên vào lúc gần mười giờ, cô nhắn cho cậu ta rằng “Tôi đi ăn cơm.”

Thành thực mà nói câu này cũng không ổn. Về ý nghĩa đều giống nhau, cùng là “không muốn nói chuyện nữa.” Ai tinh ý sẽ hiểu được, nhưng dường như Lục Châu Đồng không hiểu ẩn ý đằng sau, cậu ta nhắn tin hỏi cô rằng tại sao lại ăn muộn như vậy, rằng ăn khuya không tốt cho dạ dày, sau này phải ăn sớm một chút. Cứ như thể vô cùng quan tâm đến cô. Cô định bảo rằng ăn đêm nhưng ngẫm nghĩ một lát lại không gửi, coi như cô đã đi ăn không thấy tin nhắn.

Comments

comments


Like it? Share with your friends!

0