Ương ngạnh – Bất Kiến Đương Niên – Chương 10


Chương 10

Cuối tuần, trời mưa cả ngày. Sắc trời sầm sì, không khí ẩm ướt, nhớp nháp.

Dự báo nói rằng ba ngày tới đều có mưa.

Buổi tối, thầy Viên An thông báo trong nhóm lớp rằng học sinh sẽ được nghỉ tiết chào cờ thứ Hai, nhắc mọi người chú ý mang áo mưa và đi thêm giày đi mưa. Nhưng đối với mấy cô cậu học sinh đang độ ương bướng này, thời tiết như vậy chỉ giống như chiếc quần khi vào thu, đến khi tính mạng bị đe dọa thì may ra mới chịu mặc.

Sáng thứ Hai, Tăng Như Sơ mặc một bộ váy liền mới mua, Thẩm Lân Khê buộc đai lưng thành hình nơ bướm sau lưng cho cô. Vừa bước ra cửa, bà lại đưa thêm cho cô một cái áo khoác. Thật ra nhiệt độ hiện giờ ở Giang Thành khá oi bức nhưng Thẩm Lân Khê vẫn đề phòng, sợ cô bị nhiễm lạnh.

Nhìn dáng vẻ xinh xắn này của Tăng Như Sơ, Thẩm Lân Khê rất vui. Tuần trước bà đã bảo Tăng Như Sơ đừng mặc đồng phục suốt cả tuần, nhưng Tăng Như Sơ đã quen từ khi học tiểu học. Hôm nay cô mặc váy khiến Thẩm Lân Khê luôn miệng tấm tắc khen.

Tăng Ức Tích đứng bên cạnh nhìn mẹ mình quá khích bèn nói, “Đẹp cái gì mà đẹp, nay trời mưa mặc váy làm gì?”

Thẩm Lân Khê trừng mắt nhìn con trai. Tăng Ức Tích biết điều không nói thêm gì nữa. Lúc chỉ có hai người trên xe, Tăng Ức Tích mới bắt đầu “tẩy não” cho cô. Anh ta nhìn cô, ánh mắt dò xét rõ ràng, “Ở trường có thằng nào thích em không?”

“… Không, không có.” Tăng Như Sơ mở bừng mắt.

Tăng Ức Tích nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ nửa tin nửa ngờ, “Thật không?”

Tăng Như Sơ ngồi thẳng người dậy, dáng vẻ “cây ngay không sợ chết đứng”, “Làm gì có ai thèm theo đuổi em.”

“Cũng đúng.” Tăng Ức Tích dời mắt, tặc lưỡi một cái rồi hời hợt lên tiếng, “Cắt quả đầu xấu đến mù mắt thế kia.”

Có anh xấu ấy cái đồ không có mắt thẩm mỹ!

Ngoài kiểu tóc đen thẳng dài thì đối với những kiểu khác, anh ta đều dài miệng chê bôi. Nhưng lời này của anh ta cũng đã thể hiện sự tin tưởng Tăng Như Sơ. Con nhóc này vô cùng ngoan ngoãn, chắc hẳn sẽ không gây ra chuyện gì. Có điều ngôi trường kia quá tai tiếng, chung quy cũng không thể hoàn toàn yên tâm.

Tăng Như Sơ có đôi chút bất bình với sự chê bai của anh ta nhưng không muốn cãi cọ, chỉ vuốt vuốt tóc, lầm bầm, “Xấu chỗ nào chứ?”

“Y như cây nấm.” Tăng Ức Tích thấy sao nói vậy.

Tăng Như Sơ: “…”

Đèn đỏ bật sáng ở ngã tư gần trường học, một tay Tăng Ức Tích vò tóc cô, “Không cho phép yêu sớm, biết chưa?”

Trên vỉa hè gần đó có một đôi nam nữ che chung chiếc ô. Cảnh tượng ấy khiến anh ta thấy gai mắt. Tăng Như Sơ gạt cái tay đang để trên đầu mình xuống, “Sao em có thể yêu sớm được.”

“Trường em không phải nơi tốt lành gì.” Khi nói câu này, Tăng Ức Tích lại khá ra dáng anh trai lớn, “Phải để ý vào, đừng có tin mấy lời vớ vẩn của bọn con trai.”

Quả thật Nhã Tập không thể so được với các trường cấp ba có tiếng khác trong thành phố. Tuy đa phần những tin đồn về trường đều do người khác cố ý thổi phồng xen lẫn cả thành kiến của bản thân, nhưng Tăng Ức Tích không chỉ dựa vào mấy lời đó mà có cái nhìn phiến diện. Mấy lần đi đón cô, anh ta đều nhìn thấy cảnh trai gái ôm nhau trêu đùa trước cổng trường. Ngoài đường đông như thế mà còn làm chuyện như vậy, còn ra thể thống gì chứ?

Vậy mà mẹ anh ta lại còn cố tình cho con nhóc này mặc váy…

“Còn nữa, nếu có ai khen em xinh xắn đáng yêu.” Tăng Ức Tích nở một nụ cười khinh miệt, “Chắc chắn là muốn bảo em cho nó chép bài trong giờ kiểm tra đấy, chứ không phải có ý gì khác đâu.”

Tăng Như Sơ bất mãn trề môi. Ai nghe câu này cũng chẳng vui nổi, sao cứ nhất định phải là có ý đồ xấu xa chứ không phải thật lòng khen ngợi?

“Nhớ năm đó để chép được bài.” Tăng Ức Tích còn lấy cả ví dụ để tăng thêm sức thuyết phục, “Anh đã phải nịnh lớp trưởng rằng nó xinh y như quý phi nương nương say rượu.”

“Nhưng vấn đề là lớp trưởng lớp anh.” Tăng Ức Tích giơ một ngón tay, “Nặng một trăm cân.”

Hơn nữa lớp trưởng của lớp anh ta là con trai và cao tận một mét chín mươi.

***

Hôm nay Tăng Như Sơ đến lớp đã thấy học sinh có mặt gần như đông đủ. Ngay cả mấy cậu ngồi bàn cuối cũng đã đến. Cô tiến tới chỗ mình, chưa kịp ngồi xuống thì Lý Độ ở tổ bên cạnh đã huýt sáo với cô. Lý Độ là lớp phó thể dục, thường ngày vẫn hay chơi chung với nhóm Thẩm Du. Dáng người cậu ta dong dỏng, mắt to mày rậm, nom cũng là một chàng trai năng động.

“Hôm nay trông cậu xinh thật ấy.” Lý Độ vừa nói vừa chép bài.

Sáng thứ hai mà đi học sớm thì chỉ có thể là chép bài tập về nhà.

Tăng Như Sơ lên tiếng đáp lại, “Cảm ơn.”

Đây cũng chỉ là thói quen của cô mà thôi. Hồi nhỏ có không ít người khen cô xinh xắn đáng yêu, khi ấy động đất chưa xảy ra, bố mẹ cô vẫn còn sống, hễ khi nào cô đỏ mặt vì được khen, họ sẽ bảo cô không cần ngại ngùng, cứ tự nhiên đáp lại. Vì thế nên lời cảm ơn của cô lại khiến Lý Độ thấy ngượng, cậu ta gãi đầu, “… Không cần khách sáo.”

Tăng Như Sơ không nói gì thêm, lấy chồng vở bài tập cần nộp trong cặp ra.

Lý Độ lại vẫy vẫy cô, “Này này, cậu làm xong hết bài tập rồi à? Cho tớ mượn vở Toán chép tí.”

Thầy Viên An giao cho bọn cô tới ba tờ bài tập, hôm ấy tiếng kêu gào oán thán vang lên khắp lớp.

Tăng Như Sơ chợt nhớ đến lời Tăng Ức Tích nói sáng nay, mím mím môi rồi vẫn đưa vở cho Lý Độ. Triệu Doãn Điềm đến lớp thấy dáng vẻ mới lạ của cô cũng khá ngạc nhiên, “Tiểu Sơ Sơ xinh quá đi mất, sao tự nhiên hôm nay lại mặc váy thế?”

Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, Triệu Doãn Điềm đã nói tiếp, “A Sơ ơi A Sơ à, cậu làm bài tập Toán chưa, cho tớ mượn chép với.”

Tăng Như Sơ: “… Đưa cho Lý Độ rồi.”

Triệu Doãn Điềm thở dài thườn thượt, “Thế cho tớ mượn vở Vật lý đi.”

Tăng Như Sơ đưa vở cho cô bạn.

“Cảm ơn nhé.” Lúc nhận vở Triệu Doãn Điềm lại khen tiếp, “A Sơ nay xinh quá.”

“…”

Đến khi chuông vào học reo lên, Thẩm Du và Bùi Chiếu mới khoác cặp vào lớp. Thẩm Du vẫn còn đang cắn miếng bánh sandwich. Vừa vứt cặp xuống, cậu chàng như thể phát hiện ra châu lục mới, “Ối chà, Nấm nhỏ, nay cậu không mặc đồng phục nữa hả?”

“Ừm.”

“Cũng xinh ra phết.” Thẩm Du cười nói.

“Cảm ơn.” Tăng Như Sơ đáp.

Bùi Chiếu ngồi sau bật cười trước dáng vẻ nghiêm túc này của cô, “Cảm ơn gì thế?”

Tăng Như Sơ: “…”

“À Nấm nhỏ, cậu làm bài tập Toán rồi chứ?” Thẩm Du cắn miếng bánh, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói.

Quả nhiên.

“Cho Lý Độ mượn rồi.” Tăng Như Sơ trả lời.

“Há, Lý Độ, sao mày lại mượn bài tập của bạn cùng bàn tao?” Thẩm Du gào lên với Lý Độ, “Bạn cùng bàn của mày đâu?”

Lý Độ và bạn cùng bàn đang ngồi chép bài tập điên cuồng: “…”

“Đưa đây, đưa đây, mày đi mà mượn bạn cùng bàn mày ấy.” Thẩm Du chìa tay đòi. Lý Độ rất tức tối nhưng vẫn phải ngoan ngoãn trả lại quyển vở. Trông Thẩm Du tươi cười như vậy nhưng không phải là người dễ dây vào.

Phải quá nửa giờ tự học buổi sáng, Phó Ngôn Chân mới lững thững đi vào, đôi mắt kia vẫn hững hờ như mọi khi, bọng mắt cậu có màu xanh thâm, mí mắt hơi sưng. Cậu vào bằng cửa sau, không nhìn ai mà đi thẳng về chỗ. Thế nhưng đám người đang tranh thủ từng giây từng phút chép bài kia vẫn cố ngoái lại để nhìn theo.

Bước tới gần chỗ mình, Phó Ngôn Chân nghe được tiếng đọc sách. Giọng nói ấy vừa nhẹ vừa nhỏ, phẳng lặng như mặt hồ yên ả. Cậu ngước lên nhìn, thấy Tăng Như Sơ đang cúi đầu chăm chú đọc bài. Đuôi tóc rủ xuống, để lộ cái gáy trắng mịn.

Mới kéo ghế ra Bùi Chiếu đã quay sang hỏi, “Làm bài tập chưa?” Phó Ngôn Chân cười khẩy như thể vừa nghe được một câu hài hước.

Ngoài cửa sổ đang mưa phùn, đột nhiên có cơn gió len vào phòng. Ngọn gió đưa theo cả hạt mưa bụi rơi trên cẳng tay cậu. Hơi ẩm lành lạnh. Cậu đóng cửa sổ. Ánh mắt lơ đễnh thoáng nhìn, hôm nay cây Nấm kia không mặc đồng phục. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt. Dịu dàng trong xanh như bầu trời mấy hôm trước.

Chiếc váy này không rộng thùng thình như áo đồng phục. Nửa trên ôm sát vào cơ thể hiện ra đường viền của xương bướm mảnh mai cùng sống lưng thon gầy.

Trong giờ tự học ở đây, mọi người chủ yếu đều đi chép bài, chẳng mấy ai thực sự đọc sách, trừ khi giáo viên đi ngang qua kiểm tra thì đám học sinh mới quờ lấy sách vờ như đang đọc. Giáo viên vừa khuất bóng lại ngồi chép điên cuồng.

Bởi vì chuyện lần trước nên Tăng Như Sơ không thể không quay xuống nhắc Phó Ngôn Chân nộp bài tập. Nhưng khi cô ngoảnh lại mới biết cậu đã gục xuống bàn ngủ tự bao giờ. Những ngón tay dài mảnh khảnh vòng qua gáy, đè lên tóc. Nước da cậu rất trắng khiến đường gân xanh càng lộ rõ.

Bàn tay cậu cũng thật đẹp. Chiếc áo phông mỏng mềm hơi phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở. Không nhắc cậu ta nộp bài tập và gọi cậu ta dậy, cái nào có hậu quả nghiêm trọng hơn nhỉ?

Tăng Như Sơ đắn đo suy nghĩ trong chốc lát. Cuối cùng cô vẫn quyết định gọi cậu dậy. Theo quan sát của cô, nếu để ông lớn này ngủ thì chẳng biết khi nào mới dậy. Đến lúc bị phê bình vì không nộp bài tập, có khi cậu lại quay ra trách cô.

“Bạn cùng lớp này.” Câu đầu tiên.

“Bạn cùng lớp ơi.” Câu thứ hai.

“Nộp bài tập!” Tăng Như Sơ tiến gần hơn một chút, cao giọng nói.

Nhưng chợt thấy ngữ điệu không ổn lắm bèn khách khí nói thêm, “Nộp bài tập đi, bạn học Phó Ngôn Chân.”

Vừa dứt lời, Phó Ngôn Chân bỗng ngẩng mặt lên trong khi Tăng Như Sơ vẫn đang trong tư thế cúi xuống. Mái tóc cậu lướt qua cằm cô, suýt chút nữa chạm vào môi.

“…”

Khuôn mặt Tăng Như Sơ nóng ran.

Phó Ngôn Chân cũng ngẩn ra nhưng cậu nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên như thường. Nhìn cô trong tư thế như chuẩn bị đi đánh giặc, cậu không kìm được bật cười. Khi nãy cậu đeo tai nghe nghe nhạc nên không biết cô đang gọi chứ không phải cố ý vờ như không nghe thấy. Nhưng chẳng hiểu sao cậu lại nghe thấy câu “bạn học Phó Ngôn Chân”.

Phó Ngôn Chân ngả vào lưng ghế, tháo tai nghe quăng lên mặt bàn. Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng vào cô, thu hết dáng vẻ lúng túng ngượng ngùng ấy.

“Gọi tôi có chuyện gì?” Cậu hỏi, nụ cười trên khuôn mặt vẫn chưa tan. Tăng Như Sơ chưa kịp trả lời, Thẩm Du đang mải miết chép bài ở bên cạnh bèn quay sang tận dụng câu chuyện để “gây sự”.

Cậu ta cợt nhả nhìn Phó Ngôn Chân, “Bạn cùng bàn bé nhỏ của tao hỏi mày rằng hôm nay bạn ấy mặc váy này có xinh không?”

Comments

comments


Like it? Share with your friends!

0