Nhìn ra bầu trời qua khung cửa sổ kính liền từ trần đến sàn của tòa nhà cao tầng. Đèn neon cắt màn đêm thành những mảng màu loang lổ không đồng đều, vài tia sáng bạc mỏng manh bị gió thổi xiên chéo, cành lá xào xạc đong đưa.
Giang Thành đang có mưa, lúc này mưa vẫn còn nhẹ nhàng như quyến luyến, nhưng người sống ở đây đều biết – nói mưa liền mưa, nói mưa to thì trời cũng mưa to luôn được.
Hai mươi phút sau, tiếng chuông vang lên từ phía tòa nhà đối diện.
Hai mươi mốt giờ đúng.
Trong khoảnh khắc, đất trời biến đổi. Mưa trút ào ào, từng đóa hoa trắng mỏng manh bị mưa xối rơi trên nền đất, cành cây nghiêng ngả dữ dội. Một nhóm lập trình viên vừa tăng ca xong bước ra từ tòa nhà đối diện, ai nấy đều thở dài thườn thượt, bật ô bước đi.
Mưa ngày một nặng hạt. Nhưng đối với cô, mưa có to đến mấy chăng nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì. Phó Ngôn Chân nói rằng hôm nay anh sẽ về và đến đón cô. Anh đã bảo đến thì nhất định sẽ đến, dù trời có bão táp mưa sa hay bom rơi đạn lạc.
Từ sáng tới giờ, nụ cười trên môi cô vẫn chưa hề phai nhạt. Thực ra mấy ngày nay tâm trạng của cô không được tốt lắm, chỉ có nụ cười hôm nay là niềm vui từ tận đáy lòng.
Sáng thứ Hai, nhận được điện thoại từ bên đối tác, bản kế hoạch mà nhóm cô vất vả mấy tháng trời để làm đã bị gạt bỏ hoàn toàn. Bọn họ “lật mặt” cũng quá nhanh, thứ Năm tuần trước mới nói vài chi tiết có vấn đề, vì thế trong hai ngày tiếp theo đó nhóm cô đã phải gấp rút sửa, không hề được nghỉ ngơi chút nào.
Một cậu trong nhóm vì quá bực tức bởi hai đêm liền không được ngủ, tối qua đã đăng một dòng trạng thái “Nhiệt tình vứt cho chó gặm” lên trang cá nhân. Lúc đăng lại quên không ẩn bên đối tác, suýt nữa đã gây bão. Cũng may cô đã tìm được người có thể nói chuyện nên kịp thời ngăn chặn được tổn thất, nhưng thanh niên kia đã mất cơ hội được lên làm nhân viên chính thức vì hành động sốc nổi theo cảm tính của mình.
Quả thật trong cuộc sống đôi khi “Nhiệt tình vứt cho chó gặm” thật, nhưng hành động và lời nói của người trưởng thành phải được cân nhắc theo hoàn cảnh cụ thể. Không thể cứ nghĩ gì nói nấy, không suy xét đến hậu quả được.
“Chị Tăng, chúng ta đi thôi.” Thực tập sinh Tiểu Đỗ sang gọi cô. Tăng Như Sơ lên tiếng đáp lại, xoay người thấy đằng sau Tiểu Đỗ còn mấy thực tập sinh trông khá non nớt. Họ đều là người trong nhóm cô quản lý. Nhìn thoáng qua là biết sắc mặt người nào người nấy đều còn rất khó chịu. Đúng là mấy “tấm chiếu” chưa trải sự đời, vui buồn hờn giận đều viết rõ hết lên mặt.
Trong lòng chứa một ngọn lửa. Mưa chẳng những không dập nổi, mà còn khiến ngọn lửa muốn bùng cháy hơn.
Cô cầm chiếc áo khoác gió rồi cùng họ bước ra ngoài.
Buổi liên hoan này vốn là để ăn mừng, giờ lại thành bữa chia tay. Cô nhờ cậy các mối quan hệ của mình để tìm giúp cho cậu trai kia một nơi làm việc khác, cậu ta có năng lực nhưng tính tình lại khá nóng nảy. Người trẻ tuổi dễ thích nghi với hoàn cảnh mới nên dù có làm ở đâu cũng sẽ nhanh chóng bắt nhịp ngay được, cô không thích tạo sự ổn định cho những thanh niên này, hay vẽ cho họ những chiếc “bánh vẽ” không thật. Chỉ mong sao những thanh niên này biết đứng lên sau vấp ngã, cũng mong rằng nhiệt huyết nơi họ sẽ không bị bào mòn.
Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến một chỗ hát karaoke. Quán gần sông, biển hiệu đề tên Lâm Giang, trang hoàng lịch sự tao nhã, hiệu quả cách âm khá tốt, còn phục vụ cả rượu. Cậu trai sắp phải chuyển đi nói vài lời cảm ơn với Tăng Như Sơ, sau đó buồn bực một tay cầm ly rượu whisky, tay kia cầm micro bắt đầu gào lên.
Lần đầu tiên Tăng Như Sơ nghe bài hát này, giai điệu khá lạ tai mà ca từ cũng khó hiểu. Nhưng tất cả đám người trẻ tuổi kia đều đồng thanh gào theo. Cậu trai kia hát xong đưa micro cho người khác, nâng cốc rượu lên và bắt đầu uống.
Rượu vào lời ra, không biết ai chợt nhắc đến những câu chuyện về ước mơ.
Ước mơ của bây giờ khác hẳn với việc nhìn lên bầu trời đầy sao khi phải viết bài tập làm văn hồi cấp hai, giờ đây bọn họ đều đang đứng trên mặt đất và nói về hiện thực tàn khốc đến mức nào. Từ khát khao điên cuồng đến việc chấp nhận sự thật tang thương, cũng chỉ vỏn vẹn vài năm.
“Ước mơ bây giờ của tôi là mua được nhà ở Giang Thành này.” Cậu trai nói.
“Trước đó thì sao?” Có người trêu ghẹo.
“Trở thành nhà khoa học.” Chàng trai kia cười tự giễu, sau đó chỉ chỉ vào đầu mình, “Nhìn đi.” Đường chân tóc trên trán đang có nguy cơ cần được bảo tồn.
Mấy người kia phá lên cười.
“A Sơ, ước mơ của chị là gì thế?” Tiểu Đỗ quay sang hỏi Tăng Như Sơ.
Cô nàng từng luôn miệng gọi cô là “chị Tăng, chị Tăng”. Tăng Như Sơ bảo cô nàng gọi “A Sơ” mà cô nàng không dám. Giờ có rượu vào, đến Đông Tây Nam Bắc còn chẳng phân biệt được, tôn ti trên dưới cũng bị quăng luôn ra sau.
Tăng Như Sơ lắc ly rượu trong tay. Tequila Sunrise[1], sóng sánh nồng nàn tươi tắn.
“Chị ấy à, ước mơ của chị là…” Cô nhấp một ngụm rượu, nhìn Tiểu Đỗ, cười, “Được uống thứ rượu ngon nhất, tán con chó đẹp nhất.”
Tiểu Đỗ đỏ mặt. Câu nói này quá quen tai, chính cô nàng cũng từng nói vậy, nhưng không phải với Tăng Như Sơ.
Hôm ấy, Tiểu Đỗ tán gẫu với đồng nghiệp ở phòng trà thì bị Tăng Như Sơ nghe được. Câu nói này khá “ngầu” nên cô nhớ rõ, và cũng bởi cô muốn hòa nhập vào thế giới của giới trẻ nên trước mắt cứ nhớ những câu nói hay ho của họ đã.
Vừa dứt lời, cánh cửa bị đẩy vào. Tiếng động rất nhỏ nên không ai chú ý cho đến khi thấy một người đàn ông bước vào. Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt đen sâu hút chầm chậm nhìn lướt qua gương mặt từng người, cuối cùng dừng lại phía Tăng Như Sơ.
Cô đang ngồi ở trong góc, một vị trí không hề nổi bật. Đôi mắt trong veo long lanh nhiễm hương rượu trở nên mơ màng say đắm, gò má hồng phớt trên nền da trắng muốt như men sứ, bờ môi mềm mịn đỏ thắm, đầu ngón tay gõ nhẹ trên thành ly rượu.
Gương mặt vốn dĩ cực ngoan hiền giờ ngà ngà say trông có chút ma mị, giống như tiểu hồ ly thành tinh vậy. Tiểu Đỗ huých nhẹ khuỷu tay vào người cô để ám chỉ. Lúc này ánh mắt Tăng Như Sơ mới rời khỏi ly rượu, chầm chậm đưa mắt qua. Ánh mắt còn mang theo vẻ thăm dò.
Chiếc quần tây thẳng thớm không một nếp nhăn, phác họa đôi chân dài thẳng tắp. Cánh tay hơi gập, chỗ khuỷu tay còn đang vắt một chiếc áo blazer tối màu, cổ áo chóp nhọn tôn lên đường nét rõ ràng gọn gàng của dáng áo, thêm cái eo thon càng làm nổi bật tất cả ưu điểm trong vóc dáng của anh.
Cô thích nhìn anh mặc theo phong cách này, và quả thật hôm nay anh đã mặc thế để đến đón cô.
Nhìn men lên trên là áo sơ mi trắng, ba cúc trên cùng để mở, cần cổ thon dài, yết hầu nổi rõ, hai bên xương quai xanh lấp ló sau viền cổ áo. Tất cả những nét đẹp ấy hợp lại khiến người ta chỉ có thể nhìn trộm.
Kiểu dáng vô cùng đơn giản nhưng được mặc trên người anh lại thành phong cách hoàn toàn khác biệt. Bộ quần áo kia cũng như đang chọn người để mặc nó.
Mấy người trong phòng ngây người nhìn vị khách không mời đến mức quên cả cất lời. Tướng mạo và khí chất của người đàn ông này thuộc vào hàng hiếm có khó tìm, đến nỗi người ta chỉ biết mải mê ngắm nhìn.
Anh ta bước thêm hai bước vào phòng, vừa hay đứng ngay dưới chùm đèn thủy tinh. Ánh đèn lả lơi thả rơi trên đầu anh, mắt kính phản chiếu ánh sáng lấp lánh, anh nhanh chóng gỡ cặp kính xuống bỏ vào túi ngực. Cái thứ đó đang cản trở việc anh ngắm cô.
Có người trầm trồ lên tiếng ngợi khen. Nhưng anh chẳng để ý điều gì khác ngoài người phụ nữ đang ngồi trong góc kia. Đương nhiên người phụ nữ đó cũng đang nhìn anh.
Người đàn ông tuấn tú này được ông trời ưu ái hết mực, không thể bới ra khuyết điểm nào trên người anh. Cho dù cô đã ngắm khuôn mặt đẹp như tượng tạc kia nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể nén nổi xúc động.
Có một người bạo dạn nuốt nước bọt, xúi bẩy Tăng Như Sơ, “Chị, chị nhìn anh chàng đẹp trai đi nhầm phòng kia đi, đẹp đến mức khiến người ta phải căm phẫn, chị tán anh ta luôn và ngay cho em.”
Tăng Như Sơ cười khẽ, đôi môi được tẩm rượu mềm mại ướt át. Cô không dẫn Phó Ngôn Chân đến công ty nên mọi người không biết anh là ai. Uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, Tăng Như Sơ buông câu nhẹ tênh, “Được.”
Nói thật lòng, hương vị của cốc rượu này chỉ ở mức bình thường, còn chẳng bằng rượu cô ủ.
Chất cồn ấy mê hoặc thần kinh, tiếng huyên náo mãi không dứt.
Cô bước từng bước về phía anh trong tiếng ầm ĩ ấy. Anh chỉ cần đứng đó đã khiến cô không cầm lòng nổi, đi đến mà chẳng cần ai đẩy. Mỗi bước chân đều như mong ngóng. Lại gần anh, mùi hương quen thuộc tràn đầy trong khoang mũi.
Là hương trầm.
Vừa dịu dàng lại vừa ngang ngược.
Thấy bước chân cô không vững nhưng anh chẳng đến dìu, cứ xấu tính đứng im nhìn cô, đôi mắt hiện vẻ hứng thú. Cô bước lại gần, cằm gác lên bả vai anh, gương mặt nghiêng đến bên gáy, lông mi chớp chớp, cười khúc khích. Hương cam ngọt bay ra từ kẽ môi.
Cô tựa như lấy lòng, nháy mắt làm duyên, “Anh Phó này, nể mặt em nhé.”
“Cho em tán anh hả?” Phó Ngôn Chân nhìn cô, đôi mắt bình thản, “Có phải không?”
Anh đến thật đúng lúc, không bị lỡ mất cuộc nói chuyện khoác lác của cô và nhóm thanh niên. Cô nói phải tán con chó đẹp nhất nên đã khiến cả đám thanh niên xúi cô đến tán anh.
Tăng Như Sơ thành thật gật gật đầu, không hề hoảng sợ. Phó Ngôn Chân bật cười, cúi xuống xắn ống tay áo, “Vậy thì anh được lợi gì?” Làm chó cũng được, nhưng phải có cái giá tương xứng. Cử chỉ của anh nhìn trông thờ ơ hờ hững, nhưng vẻ gợi cảm đã ngấm vào trong xương tủy, bởi thế chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta nao lòng.
Tăng Như Sơ hiểu ý của anh, nhưng cố tình vờ như không hiểu, chỉ ngón tay về chỗ mình vừa ngồi, “Em chỉ có ít đồ vậy thôi.” Một cái túi xách và một cái áo khoác, đều là đồ anh mua.
Phó Ngôn Chân ngẩng lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô như thể muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt cô. Anh cứ nhìn mãi mà không trả lời. Cô kéo nhẹ tay áo anh, “Nể mặt em đi mà.” Lời này nào phải cầu xin, rõ là đang làm nũng.
“Em muốn tán thế nào?” Anh hỏi, trong lời nói lẫn theo ý cười.
“Anh đẹp trai ơi, cho em phương thức liên lạc nhé?” Tăng Như Sơ xoa xoa đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, đùa giỡn nghịch ngợm.
“Chỉ vậy thôi?” Phó Ngôn Chân bị cô trêu chọc bèn phản kích lại, kìm chặt cái tay hư hỏng kia, mím môi cười ý nhị, “Thế này đã tính là tán anh à?”
Tăng Như Sơ cảm thấy đầu nặng trĩu, trước đó cô đã uống hai ly rượu, nhưng dường như anh khiến cho người ta đắm say còn hơn cả rượu.
“Vậy làm thế nào mới được tính?” Cô cất lời, đôi mắt mơ màng.
Phó Ngôn Chân nắm cằm cô, cúi xuống, môi kề môi. Đầu lưỡi lẻn vào từ khóe miệng khiến nụ hôn càng thêm sâu. Lưu luyến một lúc lâu mới tách rời. Thế nhưng viên kẹo bạc hà anh đang ngậm đã luồn vào trong miệng cô.
Nhóm thực tập sinh chỉ hay mạnh miệng khoác lác nhưng chưa có kinh nghiệm thực chiến đều chết lặng, mặt đỏ đến tận mang tai.
Chiếc áo đang vắt nơi khuỷu tay được choàng lên vai Tăng Như Sơ. Làn gió nhẹ từ hành động ấy khiến lọn tóc mái của cô bay bay.
“Xỏ tay vào.” Phó Ngôn Chân nhắc. Toàn thân Tăng Như Sơ như rơi vào tình trạng thiếu ô-xy, đầu óc nặng trịch mơ màng. Cả người choáng váng, thậm chí không thể cử động nổi.
“Nhiệt độ đang giảm.” Phó Ngôn Chân bất đắc dĩ giải thích thêm, “Trời lạnh đấy.”
Tăng Như Sơ chỉ “À” lên rồi vẫn đứng im như cũ. Thấy cô lơ mơ ngơ ngác, Phó Ngôn Chân cầm luôn cánh tay cô nhét vào từng bên áo. Như tỉnh táo lại đôi phần, Tăng Như Sơ xoay người chỉ đồ trên ghế ngồi trước đó. Chính là những món anh đã mua cho cô.
“Làm phiền một chút, đưa túi…” Phó Ngôn Chân ngừng lại, nghĩ rằng phải giữ thể diện cho cô trước mặt người khác, “… cầm giúp túi của chị Tăng qua đây.” Anh nhấn khá mạnh hai chữ “chị Tăng” này, là chứng cứ giữ thể diện cho cô.
Tiểu Đỗ ngoan ngoãn gật đầu. Lúc đưa túi lại nhớ đến gì đó, không yên tâm hỏi thêm, “Anh là?”
“Chó của cô ấy.” Phó Ngôn Chân cụp mắt cười thành tiếng. Chắc là đã đủ thể diện rồi nhỉ?
Người đàn ông trước mặt nhìn có vẻ rất kiêu ngạo, uy nghiêm, vậy mà lại có thể nói ra được câu ấy, Tiểu Đỗ kinh ngạc không thốt nên lời. Thấy cô nàng lo lắng, Phó Ngôn Chân chìa danh thiếp, “Khi nào chị Tăng của cô muốn tán con chó khác, nhớ gọi vào số này, sẽ có thưởng.” Vừa giống như đùa lại giống như dặn dò cẩn thận. Lúc nói mấy từ cuối, giọng anh cao hẳn lên như thể muốn để cho toàn bộ người ở đây nghe được. Sau khi thanh toán xong, anh dẫn người đi.
Trong thang máy, Tăng Như Sơ say rượu dựa vào ngực anh, miệng lẩm bẩm vài câu không rõ, đến câu cuối còn thể hiện thái độ bất mãn với anh, “Em cứ đi tán đấy, để em xem ai dám tố…” Đôi môi lại bị bịt kín lần nữa. Hương bạc hà quyện vào hương cam, hương rượu vấn vít qua lại, hơi thở hòa làm một. Mãi cho đến khi vang lên tiếng “ting”, cửa thang máy mở ra, anh mới dời môi cô. Nhưng bàn tay đặt sau lưng cô vẫn ve vuốt không ngừng, còn cái tay chỗ gáy cô không bỏ ra mà ngược lại còn tăng thêm lực. Ý đồ rất rõ ràng, anh không cho cô cúi đầu xuống vì anh muốn được nhìn thẳng vào gương mặt ấy.
“Này cô Tăng.” Thấy cô ủ rũ mệt mỏi, anh khẽ gọi. Tửu lượng của cô chỉ ở mức bình thường, cậy vào chuyện anh sẽ đến đón nên mới buông thả đôi chút, những lúc khác cô sẽ không uống một giọt rượu nào.
Trước mắt nhoáng lên hình ảnh mơ hồ, tiếng gọi kia đã khiến cô tỉnh táo hơn phần nào. Vì mỗi lần anh gọi cô như vậy, cô sẽ không thể tránh được việc bị anh “giày vò”.
“Anh cũng bị coi là chó rồi.” Đôi đồng tử của anh ngập tràn vẻ mờ ám, “Nên giờ cũng không ngại khi làm chuyện chó má.”
Tăng Như Sơ hiểu ý của anh. Đang ở nơi công cộng, lại vừa trải qua việc ồn ào ban nãy, cô cảm thấy có chút xấu hổ nên chuyển chủ đề câu chuyện, “Anh về làm gì?”
“Muốn nói một câu với em.” Phó Ngôn Chân ve vuốt đầu mũi cô, “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là sinh nhật cô, anh không ngại đường xa mệt nhọc, dù phải chịu gió quất mưa rơi vẫn muốn về với cô.
Mưa ngày càng nặng hạt, trong xe đang bật một bài hát cũ có tên “Mười năm.”
Mười năm trước.
Ta chưa quen nhau.
Ta chẳng là gì của nhau.
May mắn thay, chuyện xưa vẫn thế nhưng kết cục đã đổi.
[1] Tequila Sunrise là một loại cocktail được làm từ rượu tequila, nước cam và xi-rô lựu.