Chương 31: Bình phong thêu hoa mai (1)
Ngôn Vũ đi rồi, Tô Lương mang chăn đệm mà nàng ta từng dùng ra hậu viện, treo lên cây phơi nắng.
Phòng đã được dọn dẹp lại hoàn toàn một lượt, đến lúc này mới coi như không ngửi thấy mùi máu làm người ta khó chịu nữa.
Đến chiều, Bạch Tiểu Hổ dẫn theo hai người bạn chơi cùng tới tìm Tô Lương.
“Bà nội đệ bảo nhà của Tô Tiểu Minh giờ là của tẩu rồi phải không?”
“Cây lê nhà nó còn sai quả lắm! Bọn đệ nhìn thấy rõ!”
“Lê to ơi là to!”
Tô Lương cười khẽ: “Các đệ biết trèo cây không?”
Ba thằng nhóc gật đầu như giã tỏi.
“Ninh Tĩnh.” Tô Lương gọi Ninh Tĩnh.
Cửa sổ mở ra, âm thanh trong trẻo, lạnh lùng nhưng hờ hững của Ninh Tĩnh truyền ra từ trong phòng: “Ta không đi.”
“Vậy huynh đun nước, nấu cháo đi nhé!” Tô Lương nói xong bèn dẫn ba đứa Bạch Tiểu Hổ ra khỏi nhà.
Đến nhà họ Bạch mượn một cái sọt lớn, lúc đi qua cầu gỗ lại nghe thấy ba đứa trẻ nói rằng mưa to khiến cho hai cây cầu còn trong thôn bị hỏng, cần phải sửa chữa, các nhà đều góp tiền, còn phải ra làm việc nữa.
Vừa đi qua cầu đã gặp ngay Lý Chính Tô Bách.
Tô Bách thấy Tô Lương thì thái độ rất khách khí, nhắc tới chuyện sửa cầu, cũng không yêu cầu hai người vốn là người giàu có trong mắt người khác như Ninh Tĩnh và Tô Lương bỏ ra nhiều tiền hơn mà chỉ nói nếu nhà cô không ra lao động thì cần chi thêm tiền công của một người.
Tô Lương bảo Lý Chính tới nhà tìm Ninh Tĩnh.
*
Ninh Tĩnh nghe thấy tiếng đập cửa bèn đứng lên đi ra ngoài.
Nghe Lý Chính nói xong, hắn quay về phòng lấy tiền.
“Còn phải thêm tiền công của một người nữa.” Lý Chính đếm tiền, không đủ.
Ninh Tĩnh khẽ lắc đầu: “Có thể ra làm việc.”
Lý Chính sửng sốt, theo bản năng quan sát thân hình cao gầy của Ninh Tĩnh, quần áo thì sạch sẽ, khuôn mặt đẹp đẽ không gì sánh bằng…
“Ta.” Ninh Tĩnh chỉ nói một chữ, sau đó quay về phòng.
Lý Chính thấy khó hiểu, cũng không tốn bao nhiêu tiền, vậy mà Ninh Tĩnh lại muốn tự mình ra làm việc ư? Ông ấy nhìn thì người này cũng không phải kiểu người có thể lao động mà!
*
Tô Lương lại một lần nữa bước vào nhà Tô Đại Cường, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà nơi này đã quạnh quẽ như lâu lắm rồi không có ai ở.
Ba đứa Bạch Tiểu Hổ lập tức trèo lên cây.
Cây lê không cao lắm, Tô Lương dặn dò chúng nó cẩn thận một chút.
Một thằng nhóc hái một quả lê lớn vàng óng, há miệng cắn một miếng to, rồi mới chợt nhớ ra hỏi Tô Lương: “Đệ có thể ăn không?”
“Ăn đi.” Tô Lương nói xong bèn đi vào nhà chính.
Cô và Ninh Tĩnh không muốn qua đây ở, cũng không muốn dùng những thứ đồ kia, vừa vặn đang cần tiền, sau khi xem xong, cô quyết định bán hết đồ đi luôn.
Đồ dùng sinh hoạt ở thế giới này, cho dù có cũ thì cũng không lo không bán được.
Về phần ngôi nhà, vì cây lê kia nên tạm thời cứ giữ lại đã.
Cái lán mà nguyên chủ ở hơn một năm qua, sau một trận mưa to đã sụp xuống.
Hậu viện có một mảnh đất vuông vắn trồng rau, đây chắc cũng do nguyên chủ cày cuốc.
Tô Lương dựng giàn đậu đũa đổ rạp xuống đất lên, sau khi hái được một ít quả đậu và hai quả cà tím, cô mới quay trở lại nhà trước.
Ba đứa Bạch Tiểu Hổ đều mỗi đứa ăn hết một quả lê, lúc này đang nhét lê vào trong túi quần túi áo.
Bạch Tiểu Hổ thấy Tô Lương cũng trèo lên thì trợn tròn mắt: “Tẩu cũng biết trèo cây hả?”
Tô Lương cười không nói, hái một quả lê xuống, dùng ống tay áo lau vỏ rồi cắn một miếng, nước lê ngọt mát lập tức tràn ngập khoang miệng.
Cuối cùng cũng hái đầy sọt lê, trên cây vẫn còn thừa một ít.
“Đệ có thể mang về cho ông nội đệ ăn không?” Nhị Ngưu xấu hổ túm góc áo, hỏi.
“Có thể lấy được bao nhiêu thì đều là của các đệ hết.” Tô Lương mỉm cười.
Hai đứa trẻ còn lại nhìn Bạch Tiểu Hổ, ánh mắt tỏ vẻ khó tin.
Bạch Tiểu Hổ đắc ý cười hềnh hệch: “Ta đã nói rồi, Tô Lương tỷ tỷ rất hào phóng mà.”
Bọn họ cởi áo khoác ra, nhét đầy một túi rồi bỏ chạy.
Tô Lương cõng sọt lên, cùng Bạch Tiểu Hổ cất bước về nhà dưới ánh chiều tà.
Qua cầu, lúc chuẩn bị ai về nhà nấy thì Tô Lương lại nói với Bạch Tiểu Hổ: “Có chuyện cần ông nội đệ hỗ trợ đấy.”
*
Về tới nhà, trời đã tối.
Tô Lương vào bếp.
Cháo trong nồi sôi ùng ục, tỏa ra mùi hương thơm lừng.
Ninh Tĩnh đưa lưng về phía cửa, cánh tay hơi động, không biết đang làm gì.
Tô Lương đặt sọt lê xuống, đi tới, chỉ thấy Ninh Tĩnh đang nhíu mày quấy một chậu bột lớn.
“Huynh định làm cái gì đấy?” Tô Lương khó hiểu hỏi.
“Bánh nướng áp chảo.” Ninh Tĩnh buông đũa ra, trong mắt hơi lóe lên vẻ xấu hổ rồi biến mất: “Từng nhìn cô làm. Thêm nước, rồi thêm bột, rồi lại thêm bột…”
Tô Lương: “…” Hắn đâu cần phải chăm chỉ như thế chứ.
Bên cạnh là củ cải đã thái sợi cực nhỏ và đều.
Trong rổ rau chẳng còn sót lại cái gì.
Bột mì cũng hết sạch.
“Ngày mai lên trấn trên mua đồ.” Tô Lương nhận lấy chậu bột kia.
Lại nghe Ninh Tĩnh nói: “Ngày mai phải sửa cầu.”
Tô Lương hơi sửng sốt: “Không phải hôm nay đưa tiền rồi sao?”
“Muốn ra ngoài lao động, ta sẽ đi.” Ninh Tĩnh bình thản đáp.
Tô Lương nhìn hắn, ánh mắt đăm chiêu: “Huynh đang muốn… trải nghiệm cuộc sống à?”
“Trải nghiệm?” Ninh Tĩnh khẽ lắc đầu: “Đây chính là cuộc sống.”
“Được. Vậy huynh sửa cầu, ta lên trấn trên.” Tô Lương tỏ vẻ thái độ sống tích cực này của hắn rất đáng được ghi nhận.
Bạch Bằng sang để xác nhận với Tô Lương lời Bạch Tiểu Hổ nói.
“Ta cũng không biết mấy đồ dùng sinh hoạt kia bán thế nào. Nhờ Bạch thúc giúp bán hết đi, tiền bán được ta cho các ngươi hai phần coi như phí làm việc.” Tô Lương nói.
Bạch Bằng nhận lời, nói sáng sớm mai sẽ làm luôn, chuyện sửa cầu sẽ để đệ đệ của hắn đi thay.
Tô Lương đưa cho Bạch Bằng mấy cái bánh bột mì, hắn liên tục từ chối.
“Bạch thúc cứ cầm đi. Ngày mai ta không ở nhà, Ninh Tĩnh cũng đi sửa cầu, sẽ đến nhà thúc ăn cơm trưa.” Tô Lương nói.
Bạch Bằng kinh ngạc: “Lý Chính bảo Ninh công tử đi sửa cầu ư? Việc đó vừa mệt vừa bẩn, sao Ninh công tử có thể làm được chứ? Để ta đi tìm Lý Chính nói cho, chỉ là trả thêm mấy chục văn tiền công thôi mà!”
Tô Lương lắc đầu: “Bạch thúc cứ gọi tên huynh ấy là được rồi. Là tự huynh ấy muốn đi.”