Phu quân Phật hệ học hư rồi – Chương 38


Chương 38: Vật về với chủ (1)

Trong phút chốc, gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Hoàng Uyển Nhi chẳng khác nào bị sét đánh trúng, mặt cắt không còn hột máu nào.

Nàng ta nhào tới túm lấy cánh tay Tô Lương, vừa mở miệng, giọng đã hổn hển, “Xin Ninh phu nhân dừng bước!”

Tô Lương đẩy Hoàng Uyển Nhi ra, thần sắc đạm mạc, “Hoàng tiểu thư còn gì muốn nói sao?”

“Đồ thêu… đồ thêu lúc trước đều ở nhà ta! Chỉ vì ta quá thích chúng nên mới nhất thời hồ đồ, không muốn trả lại cho ngươi! Mặc dù cha ta là Huyện lệnh, nhưng ta thực sự không hiểu luật pháp cho lắm! Để ta về nhà lấy trả lại cho ngươi! Ta cũng không cần ngươi trả lại tiền mà ta đã bỏ ra mua đâu!” Hoàng Uyển Nhi nói lời lấy lòng xong, nét mặt đã dần lấy lại vẻ hồng hào, mắt hạnh trợn tròn nhìn chằm chặp Tô Lương, chờ cô gật đầu.

Tô Lương lại cười đáp, “Không cần phiền toái Hoàng tiểu thư lại phải đi một chuyến nữa đâu, chúng ta cùng nhau tới huyện nha là được. Cùng đi không?”

“Không được!” Hoàng Uyển Nhi hét lên, “Ngươi… Các ngươi cứ chờ ở đây đi! Tiền trà bánh ta mời!”

Tô Lương hừ nhẹ, “Người xưa có câu, không có việc mà ân cần thì kiểu gì cũng có âm mưu. Hoàng tiểu thư đột nhiên nhiệt tình thế này lại khiến ta thấy hơi sợ đấy. Chỉ sợ cô vừa rời đi, thứ chúng ta chờ được không phải là vật về với chủ, mà là bị túm vào thiên lao đúng không? Lệnh tôn còn khá nhọc lòng để vu oan cho chúng ta việc liên quan tới Hoàng công tử, đêm qua ta đã được thỉnh giáo một lần rồi.”

Hoàng Uyển Nhi như bị người ta bóp chặt cổ, mặt đỏ gay gắt, nhào tới muốn túm chặt Tô Lương, “Nói bậy! Ngươi vu oan cho mệnh quan triều đình.”

Tô Lương tránh khỏi Hoàng Uyển Nhi, theo Ninh Tĩnh ra cửa, “Hoàng tiểu thư mau trở về lấy đồ thêu đi, chúng ta chờ ở huyện nha.”

Hoàng Uyển Nhi lao ra, hét ầm lên, “Người đâu! Bắt chúng lại! Chúng giết người!”

Ánh mắt người trong quán trà đều dồn về phía này, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.

Chỉ thấy vẻ mặt trong trẻo, lạnh lùng của Ninh Tĩnh, còn Tô Lương thì cười khẽ, thong dong đáp, “Trong phòng chỉ có ba người chúng ta, Hoàng tiểu thư còn tốt lành thế này, sao lại nói chúng ta giết người chứ? Còn nếu là vụ án khác, cũng vừa lúc, chúng ta tới huyện nha trước, chờ Hoàng tiểu thư tới tố cáo đấy.”

Ai cũng biết Hoàng Uyển Nhi là con gái của Huyện lệnh, nhưng nàng ta không có quyền lực xử án, bắt người.

Lại thấy mặc dù Tô Lương và Ninh Tĩnh ăn mặc rất bình thường, nhưng khí chất không phải người thường, không ai biết lai lịch của họ thế nào nên chẳng dám xuất đầu lộ diện giúp Hoàng Uyển Nhi.

Tô Lương và Ninh Tĩnh xuống lầu, vừa hay gặp được mẻ bánh hoa quế mới ra lò, lúc tính tiền lại mua thêm một hộp bánh mới rời đi.

“Tiểu thư…” Liễu Nhi đỡ lấy Hoàng Uyển Nhi.

“Về nhà! Mau về nhà!” Hoàng Uyển Nhi được xưng là đệ nhất mỹ nhân của huyện Bắc An, mỗi khi xuất hiện bên ngoài đều luôn trang điểm tỉ mỉ. Hôm nay quần áo chưa loạn nhưng lại gào thét trước mặt bao nhiêu người, thần sắc chật vật, chửi đổng y như một mụ đàn bà chanh chua.

Đợi Hoàng Uyển Nhi rời đi rồi, trong Trà Hương lâu lập tức nổi lên tiếng bàn tán, đều đang đoán xem có chuyện gì xảy ra và rốt cuộc Ninh Tĩnh và Tô Lương là ai…

Người đàn ông ngồi ở phòng sát bên nghe được toàn bộ câu chuyện cũng xách theo bánh hoa quế rời khỏi Trà Hương lâu, giục ngựa vội vã đi về phía trấn Phi Nhạn.

***

Bên ngoài huyện nha luôn có những người rảnh rỗi không có việc gì tụ tập lại chầu chực xem náo nhiệt.

Thấy Tô Lương và Ninh Tĩnh đi vào nha môn, đám người lập tức vây lại xem.

Theo quy định của Càn quốc, người đến báo án sẽ được sư gia phụ trách ghi chép lại, cũng là người phán đoán xem có “lập án” hay không.

Sư gia đang ngủ gà ngủ gật, thấy có việc bèn bảo Tô Lương và Ninh Tĩnh đứng ở cửa nói chuyện, không được đi vào trong.

“Người tới là ai? Muốn tố cáo ai?” Sư gia cao giọng hỏi.

“Ta là Tô Lương. Đây là… tướng công của ta. Chúng ta ở trấn Phi Nhạn, thôn Tô gia, tới tố cáo thiên kim của Huyện lệnh là tiểu thư Hoàng Uyển Nhi mua tang vật, yêu cầu trả đồ về cho chủ cũ.” Tô Lương cất cao giọng nói.

Sư gia kinh hãi suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống dưới đất.

Trong ngoài nha môn lập tức ồ lên.

“Không được nói bậy!” Sắc mặt sư gia rất giận dữ, “Nếu các ngươi không lấy ra được chứng cứ, đây chính là vu cáo!”

Tô Lương lấy ra bức bình phong thêu hai mặt, nói rõ đầu đuôi câu chuyện.

Chờ cô nói hết, sư gia đã toát mồ hôi hột, cực kỳ hối hận, đáng lẽ không nên cho cô có cơ hội nói ra mới đúng! Náo động đến nỗi ai ai cũng biết thì hỏng việc rồi!

“Mới vừa rồi ở Trà Hương lâu, Hoàng tiểu thư tốt bụng đã đồng ý sẽ trả lại đồ cho ta, chúng ta chờ ở đây. Công bố ra là để làm rõ mọi chuyện, tránh cho đám thân thích xấu xa kia của ta sau này bắt được nhược điểm, lại nhân cơ hội tống tiền Hoàng tiểu thư.” Tô Lương tiếp tục nói to.

Quần chúng lập tức bàn tán xôn xao.

“Hoàng tiểu thư mua đồ thêu của người ta làm gì nhỉ?”

“Thì nàng ta không biết thêu, mua đồ thêu có sao đâu nào?”

“Đúng thế! Giờ đã biết rồi, Hoàng tiểu thư cũng nói sẽ trả kia mà!”

“Hóa ra vậy! Mọi người đều chứng kiến, miễn cho sau này khó bề giải thích!”

Comments

comments


Like it? Share with your friends!

1