Mình tìm đến ” Nơi em quay về có tôi đứng đợi” như một lẽ tự nhiên bởi vì bìa sách quá đẹp. Mình thường bị dễ bị những ấn tượng đầu tiên đánh gục. Và vì cuốn sách có bìa sách quá xuất sắc nên mình đinh ninh rằng nội dung cũng hấp dẫn như thế. Và đúng như thế thật. Lại là một câu truyện tình yêu tuyệt vời của Ichikawa.
Nếu như các bạn đã từng đón đọc ” Em sẽ đến cùng cơn mưa” hay ” Nơi em quay về có tôi đứng đợi” thì chắc hẳn bạn đã biết qua phong cách viết của Ichikawa với những câu chuyện phi thực tế và cảm động. Nhưng chính những điều ấy đã mang lại cho người đọc thật nhiều ý nghĩa sâu sắc. Mỗi câu truyện tình yêu là một bài học. Truyện của Ichikawa Takuji dường như luôn phải bảo toàn ba yếu tố là tình yêu, tình bạn và gia đình. Mình thực sự ấn tượng với cách ông đưa tình cảm gia đình và tình bạn vào truyện. Cũng là những câu chuyện mà mình đã đọc ở đâu đó thôi nhưng với một thái độ khác, một góc nhìn cũng khác. Đọc xong mình nghĩ ai cũng sẽ thấy cực kì ấm lòng và yêu những người thân xung quanh mình không thể tả được.
Câu chuyện tình yêu bắt đầu bằng hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ. Hai người không mong mỏi gì nhiều, tự thỏa mãn với những hạnh phúc đơn sơ. Ngày qua ngày, họ sống bình thản, lặp đi lặp lại. Nhưng mà cuộc sống thì thiên biến vạn hóa, chuyện con người ta thức dậy vào một buổi sáng và bất ngờ rơi vào nghịch cảnh cũng chẳng lạ lẫm gì nữa. Và cuộc sống của hai vợ chồng này cũng vậy. Bất ngờ vào một buổi sáng khi thức dậy thân thể người vợ bắt đầu bị thu nhỏ lại.
Satoshi đã nhìn thấy Yuko năm mười bốn tuổi, kết hôn năm hai mươi bốn tuổi và yêu nhau cho đến khi cô bốn tuổi. Takuji như một ông thầy phù thủy bẻ gẫy đi các mắt xích thời gian rồi nối ghép chúng vào nhau một cách hoàn hảo hơn cả bản thân vị Thần không tên cai trị thời gian để đưa họ về với những ký ức đẹp đẽ nhất trong mối tình ấy.
Chiếc áo lót nhìn thấy qua lần áo sơ mi của em…
Nụ hôn đầu tiên và lần đầu anh chạm vào bầu ngực không đầy đặn…
Thần cupid không tên.
“Tình yêu là vĩnh hằng”, phải chăng là điều Takuji muốn nói đến. Khi Yuko trở về với hình dạng của một cô bé, đảo ngược quá trình dậy thì, cô và Satoshi vẫn là vợ chồng, vẫn gọi nhau là vợ chồng, vẫn chăm sóc lẫn nhau, vẫn ôm nhau nhưng không còn là mối quan hệ chứa chấp dục vọng mà là một thứ gì đó sâu thẳm hơn. Nhưng không chỉ dừng ở đó, ký ức mà Takuji vẽ ra cho Yuko sáu tuổi là vị sữa chua hâm nóng của mẹ, những trận sốt li bì thời ấy thơ, chiếc đu quay tách cà phê và cô chó John. Đó là tình cảm gia đình, đã từng đánh mất nhưng rồi lặng lẽ thắp sáng lại trong trái tim của ba mẹ và con gái.
Một điểm mình rất thích đó là khi xuất hiện những trở ngại, những bi kịch khó tin trong cuộc sống, cả Satoshi và Yuko đều không bỏ cuộc, mà vẫn dũng cảm cùng nhau đối diện với nó. Lúc ban đầu, họ cố gắng tìm cách tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi khi cơ bản hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thì cùng nhau đối mặt với mọi chuyện. Cứ mỗi khi người kia có vẻ muốn buông xuôi, buồn thật buồn, thì người còn lại lại trở nên mạnh mẽ, đùa một hai câu, tiếp thêm sức mạnh.
Tóm lại, cả câu chuyện mà Takuji đã đem lại như một giấc mơ không tưởng, giống như ông đã từng phù phép với hai tác phẩm trước. Cả câu truyện tình yêu mà Takuji đã đem lại như một giấc mơ không tưởng, giống như ông đã từng phù phép với hai tác phẩm trước.