Review Những năm tháng rực rỡ – Chiêm nghiệm về tuổi trẻ


Mình có ám ảnh rất lớn với tuổi thanh xuân. Vì nó quá đẹp và rực rỡ. Và ở ngay giây phút này mình còn đang nắm giữ thanh xuân trong lòng bàn tay thì mình vẫn sợ hãi. Mình sợ rằng nó sẽ biến mất. Chính đó mình tìm đến Những năm tháng rực rỡ để đọc sách để tìm hiểu những người xung quanh làm gì để gìn giữ thanh xuân.

Cuốn sách được tác giả sử dụng ngôi thứ nhất để kể chuyện. Có lẽ chính cái duyên đó đã làm cho câu chuyện chủ quan và có cái nhìn sâu sắc nhất. Cuốn sách là câu chuyện của  một cặp cha mẹ trẻ nhất và một đứa con già nhất. Đó là lời kể của Ah Reum- cậu bé mười bảy tuổi mang dáng vẻ già nua, mệt mỏi của một ông lão 80 do cậu bị mắc hội chứng lão hóa sớm. ” Khoảng thời gian một tiếng của ai đó, đối với tôi như một ngày. Bây giờ tôi còn già hơn cả bố tôi.

Review Những năm tháng rực rỡ
Review Những năm tháng rực rỡ

Bố mẹ Ah Reum sinh ra cậu khi họ mới 17 tuổi. Cái tuổi mà việc đương đầu những khó khăn, ẩm ương ở cái tuổi này đã khó khăn rồi chứ đừng nói là việc sinh ra và nuôi dạy một em bé. Ấy vậy mà vượt qua bao nỗi sợ hãi và cả những khó khăn, cuối cùng cặp vợ chồng đã có có bé Ah Reum trong đời. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu, họ lại phải trải qua bao khốn khó vì căn bệnh quái ác của cậu. Nhưng tất cả những khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua ấy, nhất là đối với một đôi vợ chồng trẻ, cũng không thể ngăn cản tình yêu của bố mẹ dành cho Ah Reum. Nhiêu đây thôi cũng đủ để câu chuyện trở nên rất cảm động rồi. Tuy nhiên hình như căn bệnh của cậu bé chỉ là bước đệm để cậu bé thể hiện được hết những cái suy ngẫm rất chân thật và sâu sắc của mình đối với bố mẹ, đối với cuộc sống hay đặc biệt là đối với sự tồn tại của chính bản thân cậu. Chắc chẳng có cậu bé nào trên thế gian này này phải chịu những nỗi buồn, những khó khăn mà cậu bé đang phải gánh chịu. Ấy thế nhưng mà chính bản thân cậu lại kể những nỗi đau của mình bằng những lời vô cùng bình thản. Như thế là cậu đang kể rằng một ai đó đang bị đau chứ chẳng phải cậu, như thể là cậu không đau lắm đâu. Mọi người đừng lo lắng. Câu chuyện khiến cho người đọc sách dường càng xúc động hơn khi một cậu bé 17 tuổi đáng lẽ là tuổi hồn nhiên mà lại có những suy nghĩ chín chắn như thế.

Ah Reum còn làm cho người đọc sách thật sự xúc động khi em tự đặt câu hỏi và cũng tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình. Trong số đó, ý nghĩa nhất là sự thấu hiểu của Ah Reum về tình yêu của bố mẹ dành cho con cái. Sinh con và nuôi con đã khiến bố mẹ từ những người bình thường trở thành những người rất đỗi phi thường. Vì con, bố mẹ có thể làm tất cả. Một chân lý thật đơn giản và rất đỗi hiển nhiên phải không? Chúng ta vẫn thường tự nhận rằng mình hiểu được tình cảm của bố mẹ dành cho con cái, hiểu được tình cảm bao la vô điều kiện đó. Nhưng thật sự phải qua nhận thức sâu sắc của Ah Reum chúng ta mới thực sự hiểu được tình yêu ấy phi thường đến nhường nào.

“Tôi và bố tôi thường hỏi nhau rằng:
Làm bố mẹ ở tuổi 17 có phù hợp hay không?
Mất đứa con ở tuổi 34 có phù hợp hay không?
Bố tôi hỏi rằng:
“Nếu được sinh ra lần nữa thì con muốn trở thành gì?”
Tôi đã dõng dạc trả lời:
“Thưa bố, con muốn trở thành bố ạ.”
Bố tôi hỏi tiếp:
“Còn rất nhiều điều khác tốt hơn, tại sao con lại muốn là bố?”
Tôi thoáng bối rối nhưng vẫn nói rằng:
“Bởi vì con muốn biết tấm lòng của bố sau khi con ra đời.”
Bố tôi khóc.”

Những năm tháng rực rỡ kết thúc với những giọt nước mắt của người đọc sách văn học. Qua lời tâm sự của nhân vật chúng ta nhận ra cho dù bạn có trải qua quãng thời gian dài như thế nào đi nữa thì bạn vẫn sẽ phải dành cả cuộc đời mình để chiêm nghiệm nó.

Comments

comments