Sự phát triển của Internet tạo điều kiện cho các tác giả viết truyện tự do thỏa sức sáng tạo trên các diễn đàn, các web. Hàng loạt các tác phẩm truyện online tình cảm cũng nhờ thế đến được với nhiều độc giả. Hôm nay mình sẽ cùng các bạn lắng lại bên Có phải là ngày xưa… của tác giả trẻ Phương Duyên.
Bạn có bao giờ nghĩ rằng “Tiếc nuối chính là một gia vị của cuộc sống”? Chính bản thân bạn đã từng bỏ lỡ người mình yêu thương chưa ? Điều đau đớn nhất không phải người mình thương không thương mình, mà là hai người thương nhau nhưng cứ ngập ngừng giấu nhẹm tình cảm, để rồi cứ thế lạc nhau trong vô định… Hai nhân vật Trường và Trân trong Có phải là ngày xưa…chính là điển hình của những trái ngang như thế.
Mở đầu Có phải là ngày xưa, tác giả Phương Duyên dùng lời tự thuật của chính nhân vật Trường. Trường là một người có lối suy nghĩ khá “ngông”, anh thích cuộc sống tự do, ghét gò bó kể cả trong công việc. Ở cái tuổi 25, anh tự thú nhận bản thân chưa có một sự nghiệp vững vàng mà tuổi này nên có. Ở tuổi 25, Trường cũng trải qua nhiều mối tình, nhưng chúng mờ nhạt chẳng thể khiến Trường vấn vương tình cảm quá lâu, cho đến khi anh gặp Trân – Sếp của anh. Ở tuổi 25, Trường bớt đi chút nóng giận bồng bột của thời trẻ, thêm vào nhiều hơn lý trí trước khi hành động, điềm tĩnh và lắng lại.
Mình thích cách tác giả xây dựng hình tượng hai nhân vật Trường và Trân. Trong khi Trân là một cô gái bản lĩnh, tài giỏi, con đường sự nghiệp thênh thang thì Trường chỉ là một anh nhân viên nhỏ. Đối với mình có lẽ, sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu tác giả xây dựng hình tượng hai nhân vật này ngược lại. Theo diễn biến của truyện, có lẽ Trân là người có tình cảm với Trường trước.
Từ đầu, Trường không thích Trân, thậm chí ghét cô. Anh cho rằng cách làm việc của cô quá cứng nhắc, bản thân cô lại quá nghiêm khắc la mắng mọi người, trong đó có Trường. Vậy họ tháo bỏ khúc mắc với nhau như thế nào? Tác giả để cho Trân chủ động nói chuyện, tâm sự với Trường trước là có dụng ý của nó. Từ trước đến giờ, nhiều người hay cho rằng, kẻ giàu có là kẻ hạnh phúc nhất. Thế nhưng không, Trân dường như có tất cả nhưng lại không tìm nổi một người có thể chia sẻ với cô. Còn Trường, anh chưa có sự nghiệp riêng nhưng anh từng trải, ít nhất anh luôn được làm điều anh thích mà không ai ngăn cản. Dần dần, sau khi nghe tâm sự, tiếp xúc với Trân nhiều lần, Trường lại thương cô nhiều hơn, trong mắt anh thì “nàng có những sự mâu thuẫn, nàng vừa độc lập, quyết đoán, vừa yếu đuối và hay suy nghĩ”. Tình cảm trong anh cứ thể nảy mầm lúc nào không hay.
Trường yêu Trân, nhưng tại thời điểm đó, anh không đủ tự tin để đứng bên cạnh cô. Trân nói muốn quay trở về Nhật phát triển sự nghiệp, cô hỏi anh có muốn cô đi không, Trường hỏi ngược lại cô rằng: “Nếu anh nói Trân đừng đi thì Trân có ở lại không?”, Trường thẳng thắn thừa nhận “Anh không thích em, mà anh yêu em…Em luôn muốn làm điều em thích, muốn tự do vì thế anh biết mình không có quyền giữ em lại. Nhưng anh thật sự không muốn em đi. Anh có thể không cho em cuộc sống như em muốn, nhưng anh sẽ cố gắng để cho em có cuộc sống tốt nhất mà anh có thể”. Làm gì có cô gái nào không dễ dàng dao động khi người mình thương thốt ra những lời lẽ chân thành như thế chứ? Ấy vậy mà Trân vẫn đi bỏ lại sau lưng ba từ “Em sẽ đợi”….
Trân đợi điều gì? Đợi Trường vững vàng sự nghiệp để sóng vai cùng cô? Đợi anh nói với cô “Anh muốn đi cùng em”? Hay đợi chính cô có thể thẳng thắn nhìn vào mối quan hệ của hai người, thừa nhận tình cảm của bản thân? Cô hỏi anh có phải đã thích cô rồi không. Nhưng, khi anh nói yêu, cô lại chưa từng nói gì tương tự “Em cũng vậy”. Điều khiến mình day dứt khi đọc Có phải là ngày xưa… chính là khi hai người gặp lại vào hai năm sau, Trường đã có cho mình sự nghiệp riêng, còn Trân – cô chuẩn bị kết hôn với người cô lựa chọn, buông rơi ba từ đã hứa năm nào, rằng “em sẽ chờ”… Khoảnh khắc chúng ta thốt ra một lời hứa, có lẽ chính chúng ta cũng không biết rằng “có những lời hứa không trọn vẹn không phải vì đối phương không muốn giữ mà vì chúng ta cứ tin rằng vĩnh viễn chẳng có gì đổi thay”…
“Quên một ai đó không phải là điều quá khó khăn, nhưng quên những kỉ niệm thuộc về người đó lại là điều không thể”. Trường đủ chín chắn và lý trí để chúc phúc cho Trân, điềm tĩnh không tiến đến chất vấn trách móc cô, anh chỉ mỉm cười, một nụ cười buồn…Nhiều năm về sau, Trường vẫn yêu Trân, anh ghim cô vào một góc trong trái tim mình, đối với anh cô luôn là cô của những ngày đầu hai người gặp mặt. Có những thứ tình cảm cứ tồn tại đến dày vò như thế.
Tình yêu vừa ngọt ngào nhưng cũng lắm đớn đau! Có phải như ngày xưa…thật sự đã khiến mình rung động. Từng tình tiết chặt chẽ đến mức mình đắm chìm và tưởng đây không phải là một câu chuyện, nó thực sự đã xảy ra ngoài hiện thực, rồi tiếc nuối, rồi thương cho cả hai nhân vật. Ai mà không phải hối hận đôi lần, ai mà lại chưa từng một lần thở dài thốt lên hai từ “nuối tiếc…”
Hy vọng bạn sẽ tìm thêm cho mình những tiểu thuyết tình yêu ưng ý tại: http://sachvanhoc.vn/