Xem Review truyện: Rượu Chàng Tiên – Tiêu Đường Đông Qua


Nói về truyện đam mỹ Rượu chàng tiên của Tiêu Đường Đông Qua, Thật sự mình đã nhiều lần vô tình lướt qua tên truyện mà không nhảy hố. Và khi nhảy hố rồi mình thật sự rất hối hận, hối hận lắm luôn?, vì sao ngày xưa mình lại bỏ lỡ một thiên truyện cảm động đến vậy cơ chứ…?

 

Thông tin truyện Rượu chàng tiên

Tác giả : Tiêu Đường Đông Qua
Thể loại : đam mỹ, tiên hiệp, tu chân, cổ trang, tình hữu độc chung 1×1, chủ thụ.


Văn án:
Thư Vô Khích từ nhỏ tới lớn đều sống tại Vô Ý Cảnh Thiên, nơi được xưng là ‘đỉnh núi không dục vọng’, một nơi không sắc, không vị, không sinh, không tử. Vì không có dục vọng, nên tu vi của hắn đạt tới đỉnh cao trong giới phàm nhân.

Thế nhưng vào ngày nọ, một tiểu bại hoại xuất hiện, mang theo thế giới phồn hoa từ bên ngoài đến, mỗi ngày đều lải nhải bên tai hắn cái gì mà ‘Túy Sinh Mộng Tử’*.
[*nghĩa là sống mơ màng không lý tưởng, nhưng đây cũng là tên một loại rượu.]

Thư Vô Khích cứ như vậy bị tiểu bại hoại ngày ngày thuyết giảng, muốn giữ cho cõi lòng hư không trống rỗng cũng thật khó khăn.

Sau đó tiểu bại hoại liền ném xuống một câu: “Mẹ ơi! Người này biển dục ngập trời, lão tử phải nhanh chân tìm chỗ cạn mà chạy thôi!”

Quần chúng phẫn nộ: “Không phải biển dục của hắn có vô biên ngập trời cỡ nào ngươi cũng độ à!”

Đọc truyện tại: Kho truyện Đam Mỹ

 

Xem Review truyện: Rượu Chàng Tiên – Tiêu Đường Đông Qua

Truyện là sự đan xen chặt chẽ giữa hiện tại và quá khứ, giữa mơ và thực. Ngàn năm trước, Thư Vô Khích, tự Ương Thương- Kiếm tông của Vô Ý Cảnh Thiên chuẩn bị đột phá tầng thứ 7 của cảnh giới Đại Thế, tiếp cận với Thần. Để phòng ngừa Ương Thương nhập ma, rơi vào đại kiếp, Côn Ngô- Kiếm tông của Thái Lăng Các đã gửi biểu đệ của mình là Ly Triệt Quân-Lộ Tiểu Thiền lên Vô Ý Cảnh Thiên để canh chừng y. Nhưng Côn Ngô không bao giờ ngờ tới rằng, “đại kiếp nạn nghịch của Ương Thương không phải là lôi đình vạn cân. Mà là một Lộ Tiểu Thiền.”

Từ thượng cổ Hồng Hoang đến nay, các đời kiếm tông của Vô Ý Cảnh Thiên đều không ham muốn thứ gì, chính bởi vì trong lòng không có thứ gì tu vi mới có thể đạt tới đỉnh cao.
Nhưng mà…Thư Vô Khích muốn y.

Vốn dĩ Vô Ý Cảnh Thiên ban đầu chính là một nơi vô sắc, vô vị, vô sinh, vô tử, hoàn toàn không nhiễm bụi trần. Vậy mà từ khi có thêm một Lộ Tiểu Thiền, hắn đem ba ngàn thế giới mang hết lên nơi đây, biến nó thành một nơi tràn ngập hoa cỏ chim ca, sống động hữu tình…Khiến cả một Thư Vô Khích vô dục vô cầu thờ ơ lạnh nhạt biết vương chấp niệm với một người.

” Ta nghĩ ngươi mới là tà! Lừa mình dối người! Này ba ngàn thế giới, rốt cuộc vẫn phải có thứ khiến y nảy sinh ý niệm! Vương chấp niệm! Ngươi càng đè nén, thì dục vọng càng khó bình!”

Thư Vô Khích một mình lớn lên tại Vô Ý Cảnh Thiên, hắn không biết khi yêu một người phải làm thế nào để người đó ở bên cạnh mình. Hắn không biết phải biểu đạt tình yêu ấy ra sao…Đến mức khao khát có Lộ Tiểu Thiền trở thành tâm ma của Ương Thương hắn: ” Trong lòng Thư Vô Khích có một Lộ Tiểu Thiền, lại không biết làm cách nào để Lộ Tiểu Thiền lưu lại bên cạnh mình, không biết làm thế nào để Lộ Tiểu Thiền yêu hắn giống như hắn yêu y, làm thế nào để y cam tâm tình nguyện lưu lại.” Thư Vô Khích quả thực rất đáng thương?.

Cũng bởi vì không biết cách biểu đạt tình yêu mà Thư Vô Khích đã 9 lần từ chối mỗi khi Côn Ngô lên đòi đưa đệ đệ trở về, muốn y mãi lưu lại nơi đây, nhưng lại không nói rõ tình cảm của mình với Ly Triệt, làm y tưởng hắn nhập ma nên chạy trốn. Lộ Tiểu Thiền càng chạy trốn, Thư Vô Khích càng như phát điên, khắp nơi kiếm tìm y, đến Thái Lăng Các đánh nhau với Côn Ngô đòi người, bỏ lại Vô Ý Kiếm Hải không người trông giữ. Đúng lúc này, Đông Khư Kiếm Tông bị thượng cổ Tà linh Hỗn Độn khống chế, xông lên Vô Ý Cảnh Thiên mưu đồ hủy diệt Vô Ý Kiếm Hải, đe dọa mạng sống của thương sinh tam thế. Mà thương sinh đại nạn, Lộ Tiểu Thiền cũng sẽ không còn. Vậy nên Thư Vô Khích mới miên cưỡng buộc phải quay về Vô Ý Cảnh Thiên cùng Tà thần Hỗn Độn giao chiến. Ở trận giao chiến năm ấy, Lộ Tiểu Thiền đã vì cứu y mà bị nghiệp hỏa của Tà Thần Hỗn Độn thiêu cháy, chỉ còn những là những mảnh hồn.

Côn Ngô sau trận chiến với Ương Thương đã bị tiêu hao nhiều năm tu vi, chỉ đủ sức bí mật thu thập những mảnh hồn này, mất rất lâu mới có thể tái tạo lại thân thể mới cho Lộ Tiểu Thiền, đưa y đem giấu xuống trần gian, dùng trận pháp bảo vệ, không để Thư Vô Khích tìm thấy y.

Cứ như vậy, một ngàn ba trăm bảy mươi hai năm sau trận chiến trên Vô Ý Cảnh Thiên kia…

Cậu nhóc Lộ Tiểu Thiền 16 tuổi, sinh ra đã mù lòa, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, được một lão ăn mày nhận nuôi. Cả đời cậu chỉ mong được uống 1 vò Túy Sinh Mộng Tửu, bởi vì chỉ có khi say, cậu sẽ mơ, sẽ gặp được một người:
“Trong khoảnh khắc đó, thân thể y liền trầm xuống, hồn phách từ trong cơ thể bị kéo ra ngoài, lúc mở mắt ra lần nữa, vạn vật tang thương đã nghịch chuyển mà chảy ngược dòng, mộng hồi ngàn năm.

Dưới vầng trăng lạnh, một thân ảnh đứng thẳng khoác trường sam tơ trắng.
Thanh tĩnh mà cô độc.”

Mơ thực đan xen, gợi lại những ký ức xa xưa nhất. Cũng chính nhờ giấc mơ này, Thư Vô Khích mới tìm lại được y, mới có thể đến bên y, sau suốt 1372 năm dài đẵng đẵng, thế nhưng lại phải giấu đi tất cả quá khứ, không thể chạm vào người mình yêu thương nhất…

” Như vậy Tiểu Thiền, 1372 năm có đủ dài hay không? Ta để cho y trốn lâu như vậy mới tìm được y, y sẽ không giận ta nữa đúng không?”

Gặp lại được nhau, Thư Vô Khích đem y ở trong lòng mình mà nâng niu bảo bọc, khiến Lộ Tiểu Thiền của thực tại một lần nữa đem lòng yêu hắn. Vậy nhưng Lộ Tiểu Thiền không dám nói ra, vì luôn thấy Thư Vô Khích mỗi lần kể về một người, ánh mắt sẽ lộ ra ôn nhu khó tả.(đây là ghen với chính mình trong truyền thuyết đó hả=)))?). Thư Vô Khích đã đưa y đến Thái Lăng Các để chữa khỏi mắt cho y. Nhưng thực ra, đôi mắt ấy đến Côn Ngô cũng không thể nào chữa khỏi. Vậy mà, Thư Vô Khích đã dùng cách mạo hiểm nhất, đánh đổi ngàn năm tu vi để mở ra tuệ nhãn cho y, để Lộ Tiểu Thiền của hắn có thể đem ngàn vạn sinh linh cảm thấu… Y không biết rằng, thứ mà Lộ Tiểu Thiền y muốn thấy nhất không phải là ba ngàn thế giới phồn hoa, mà chính là Vô Khích ca ca hắn: ” Ngươi vẫn luôn lo lắng ta quyến luyến chốn phồn hoa, ngàn vạn hương sắc, lo được lo mất… Nhưng ta chỉ nhìn thấy được ngươi…hướng về ta mà tới.”
—-.—–.—-

Là một thiên truyện hay và cảm động. Có người cuối cùng yêu và được yêu, có người sau cả mấy ngàn năm vẫn không dám thổ lộ chân tình, có người hy sinh tất thảy vì một Lộ Tiểu Thiền mà không mong hồi đáp:” Trên đời làm gì có nhiều Lộ Tiểu Thiền như vậy? Nhất kỳ nhất hội không thể cầu.”
Cũng có người vì 1 khoảnh khắc gặp gỡ chân tình mà đem lòng nhớ nhung, từ một linh thú Bắc Minh trăm năm không ngừng ôm nỗi nhớ nhung mà nhìn về cực quang nơi người ấy xuất hiện, cuối cùng quyết định đánh đổi ngàn năm tu vi của linh thú để được làm người, được đến bên cạnh người mình yêu:

” Tại nơi đất trời tràn ngập băng tuyết ấy, trong đêm tối thăm thẳm, bộ dáng Dạ Lâm Sương ngửa mặt nhìn cực quang. “Suốt một trăm năm, ta đều đợi ở nơi đó, từ Bắc Minh… ngóng nhìn về Nam Ly.”

Cho nên, dù Liên Nguyệt Nguyên Quân đọa thân ma đạo, bị thiên hạ phỉ nhổ, Dạ Lâm Sương cũng vĩnh viễn sẽ chờ đợi hắn.Giống như y từng ở Bắc Minh một trăm năm trong đêm giá lạnh, ngóng nhìn về Nam Ly.”

Có những chuyện cả đời chỉ có 1 lần.
Chấp niệm.
Tu vi.
Tình yêu.
Tâm ma.
Giữa những dòng chữ là cả trái tim tha thiết nhất. Họ đều sẵn sàng vì tình yêu mà sinh, mà diệt, vì người mình yêu mà trở nên cường đại. Độ một người để độ thương sinh.

Câu truyện làm mình trăn trở mãi, hóa ra, bỏ qua tu vi, bỏ qua chấp niệm thành thần, chỉ cần họ ở bên nhau, chân trời nào chẳng là ánh sáng, là hạnh phúc.

Theo đuổi cảnh giới thành Thần lâu như vậy, mới biết thứ cần mình trân trọng nhất là người yêu mình và người mình yêu.
“Ta nguyện làm phù du sớm nở tối tàn, chỉ nguyện trong thời khắc sớm tối ngắn ngủi ấy, ngươi đều ở bên cạnh ta.”
Chung quy lại, tình cảm công thụ thực sự rất cảm động, cảm động lắm luôn. Tình tiết truyện cũng được sắp đặt rất khéo léo, liên kết chặt chẽ, có kịch tính, có cao trào, cũng có cả bất ngờ- plot twist của truyện. Tuyến nhân vật phụ cũng rất cưng, rất thương.

Cảm ơn các bạn vì đã đọc được đến tận đây. Có phần dài dòng nhưng thật sự mình có quá nhiều cảm xúc sau khi đọc xong thiên truyện này. Mong các bạn sẽ tìm đọc và yêu thích truyện nhiều như mình vậy?‍♀️.

 

Comments

comments