Chương 37: Lấy của ta, thì phải trả lại (1)
Hoàng Uyển Nhi dẫn theo Liễu Nhi vừa vào phòng đã sững ra tại chỗ.
Nàng ta không chỉ một lần nghe Liễu Nhi nói Ninh Tĩnh “rất ưa nhìn”, nhưng nàng ta không cho là đúng.
Hôm nay vừa gặp mới biết, Liễu Nhi không hề nói quá chút nào.
Người này thực sự mặt đẹp như ngọc, khí chất bất phàm.
Đợi đến khi Hoàng Uyển Nhi hoàn hồn rồi, nhìn sang phía Tô Lương, trong lòng càng cảm thấy kinh dị.
Khuôn mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay, không trang điểm, làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan tinh xảo, thanh tú, tóc buộc hơi tùy tiện, quần áo cũng bình thường, nhưng khí chất thong dong nhẹ nhàng kia càng làm nổi bật sự dung tục của Hoàng Uyển Nhi.
Trước khi ra cửa, Hoàng Uyển Nhi đã được Hoàng Tấn cho biết, Tô Lương chính là cháu gái của danh y Tô Viễn Chu ở kinh thành, từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, năm ngoái mới tới huyện Bắc An.
Đây là tin tức mà Hoàng Tấn vừa mới tra được, lúc trước bọn họ căn bản không để Tô Lương vào mắt.
“Hoàng tiểu thư?” Tô Lương nhìn Hoàng Uyển Nhi.
Phòng bên cạnh có một người đàn ông cao lớn đang ngồi, nghe thấy thế thì không khỏi nhíu mày, đứng lên đi tới sát vách tường, dựng tai lắng nghe.
Hoàng Uyển Nhi ngồi xuống, kéo khăn tay, “Hôm nay Ninh phu nhân mời ta tới, không biết là có chuyện gì?”
“Nếu Hoàng tiểu thư thật sự không biết tại sao chúng ta đến đây, thì đã không tới gặp rồi.” Tô Lương nói xong còn rót cho Hoàng Uyển Nhi một chén trà.
Hoàng Uyển Nhi nhận lấy, ý bảo Liễu Nhi ra ngoài chờ.
“Ta thành tâm muốn mua thứ đồ kia từ tay hai vị, các ngươi cho một cái giá thật đi, chỉ cần không quá đáng, hết thảy đều có thể thương lượng.” Hoàng Uyển Nhi cười gượng.
Ninh Tĩnh không nói gì, còn chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái.
Tô Lương có vẻ dễ nói chuyện nhưng không hiểu sao lại cho Hoàng Uyển Nhi cảm giác mình bị nhìn thấu, trong lòng hơi lăn tăn.
“Hoàng tiểu thư rất sảng khoái.” Tô Lương gật đầu, ý cười nhẹ nhàng, “Lúc trước ta bị người thân độc ác nhốt trong nhà, mấy món đồ mà ta bỏ ra ngày đêm thêu thùa, có lẽ đều nằm trong tay Hoàng tiểu thư hết đúng không? Nay ta đã gả cho người, thoát khỏi hố lửa kia, quyết ý sẽ không thêu thùa gì nữa, bởi vậy bức bình phong hoa mai kia ta cũng muốn giữ lại làm kỷ niệm. Nếu Hoàng tiểu thư muốn mua, vậy ta nói đúng giá, năm ngàn lượng.”
Hoàng Uyển Nhi vừa mới uống ngụm trà vào miệng đã lập tức bị sặc.
Mà người đàn ông ở phòng bên cạnh cũng sầm mặt xuống.
“Hoàng tiểu thư cứ bình tĩnh uống thôi.” Tô Lương vỗ lưng cho Hoàng Uyển Nhi, “Hẳn cô cũng biết thân phận thật sự của phu thê chúng ta rồi đúng không? Bình phong hoa mai kia nếu mang tới kinh thành thì thật sự có thể bán được năm ngàn lượng đấy. Hoàng đại nhân là quan thanh liêm, không thể lấy ra được nhiều bạc như thế để Hoàng tiểu thư mua đồ về trang trí cho vui như vậy, chúng ta cũng có thể hiểu mà. Thực ra hôm nay ta tới tìm Hoàng tiểu thư là muốn lấy lại mấy món đồ thêu mà trước kia cô mua từ tay đám thân thích xấu xa của ta.”
Hoàng Uyển Nhi hoàn toàn không ngờ được là Tô Lương không những không muốn bán bình phong hoa mai cho mình, mà còn muốn lấy lại mấy món đồ thêu cũ.
“Tiền và hàng hai bên đã trao đổi xong hết cả rồi, làm gì có đạo lý lấy về?” Hoàng Uyển Nhi toát mồ hôi, trong lòng thầm kêu không ổn.
Giờ điều nàng ta càng lo lắng hơn chính là Tô Lương và Ninh Tĩnh sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên, đến lúc đó thì thực sự sẽ hỏng việc.
“Ta chỉ là ở nhờ nhà Tô Từ thị, hộ tịch cũng không ở đây, không phải người nhà của họ, tài vật càng không thể lẫn lộn. Đồ là ta tự tay thêu, nhưng không phải tự nguyện để Tô Từ thị mang đi bán, mà là bà ta mạnh mẽ cướp nó từ tay ta, cũng không đưa cho ta tiền. Dựa theo pháp luật của Càn quốc, Tô Từ thị phạm tội chiếm đoạt tài sản, mà thứ Hoàng tiểu thư mua là tang vật, theo lý nên trả lại cho nguyên chủ. Tiểu thư không biết nên cũng coi như vô tội, ngân lượng mà cô bỏ ra mua, ta cũng sẽ bồi thường đủ lại cho cô, sau đó sẽ đòi Tô Từ thị.” Tô Lương thản nhiên nói.
Sắc mặt Hoàng Uyển Nhi lập tức trở nên khó coi, “Nếu đúng như ngươi nói thì đáng ra ngươi nên đi tìm bà thím kia của mình đòi đồ vật mới đúng, liên quan gì tới ta.”
Tô Lương cười khẽ, “Hoàng tiểu thư không hiểu luật pháp thì có thể về nhà hỏi lệnh tôn. Cho dù có bắt Tô Từ thị tới đây thì kết quả vẫn là như vậy thôi. Đồ là của ta, bị người ta cướp đi, rơi vào tay cô, cô nên trả lại cho ta, đây là đạo lý rất đơn giản.”
Nói xong, ánh mắt Tô Lương dừng trên khăn tay của Hoàng Uyển Nhi, “Khăn mà cô dùng kia cũng là ta thêu. Đương nhiên, cô có thể không thừa nhận mấy thứ này là do cô mua, cho dù là cô thêu hay nha hoàn của cô thêu, chúng ta cứ cùng nhau tới huyện nha, mời lệnh tôn thăng đường xử án. Ta có nhân chứng vật chứng, chỉ cần Hoàng tiểu thư hoặc nha hoàn của Hoàng tiểu thư có thể thêu ra được thứ giống hệt trước sự chứng kiến của mọi người, ta sẽ không theo đuổi chuyện này nữa, thế nào?”
“Ngươi!” Sắc mặt Hoàng Uyển Nhi cứng đờ, “Mấy thứ kia ta đã đốt sạch rồi, không còn nữa!”
Tô Lương thở dài, “Đồ của ta, ta nhất định phải lấy về. Xem ra Hoàng tiểu thư không hề có thành ý muốn trao đổi, vậy thì tới huyện nha nhờ phân xử đi.”
Thấy Tô Lương và Ninh Tĩnh định rời đi, Hoàng Uyển Nhi lập tức hoảng loạn, “Đứng lại! Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua chuyện này?”
“Chúng ta rất thiếu tiền, nhưng chuyện này thì không cần thương lượng.” Ánh mắt Tô Lương chợt lạnh.
Hoàng Uyển Nhi đáng thương ư? Nàng ta lấy đồ thêu của nguyên chủ rồi giả bộ là mình làm, chuyện này tạm thời có thể bỏ qua. Nhưng vì một bức bình phong hoa mai mà dám vu oan cho Tô Lương và Ninh Tĩnh giết người, dồn họ vào chỗ chết thì quả thực quá độc ác!
Đêm qua cô nói muốn “nàng ta trả giá nặng nề” nhưng cô cũng không phải tới đòi tiền.
Hoàng Uyển Nhi là tiểu thư chưa gả, quan trọng nhất là thanh danh.
Tô Lương tới đây là để tố cáo nàng ta, chỉ là muốn báo trước cho nàng ta mà thôi…