Chương 34: Mưu đồ bí mật (2)
Lại nói tới Tô Lương, cô đi bộ một đường lên trấn trên, đến giữa trưa mới tới nơi.
Phi Nhạn tửu lầu làm ăn khá tốt, Tô Lương mới tới cửa đã bị nhận ra ngay.
“Cô nương, cô đã tới rồi!” Lần này chưởng quầy nhìn thấy Tô Lương thì vẻ mặt tươi cười, vội vàng mời cô vào quán.
Tô Lương đoán có lẽ dược thiện lần trước bán rất tốt.
“Lê này, nhà cô nương còn không? Để ta phái người đi hái, giá có thể thương lượng.” Chưởng quầy nói.
Tô Lương lắc đầu: “Chỉ có một gốc lê thôi, còn ít quả nhưng mã ngoài không được tốt lắm.”
Lần trước một sọt lê đầy bán được giá ba lượng bạc, còn là bởi đi kèm với công thức dược thiện.
Lần này Tô Lương chưa nói gì, chưởng quầy đã hô giá một lượng bạc cho nửa sọt lê.
Giá cao không bình thường.
Thấy Tô Lương bán được giá tốt cũng không tỏ ra vui mừng mà chỉ lộ vẻ nghi hoặc, chưởng quầy càng cảm thấy cô không phải người bình thường, bèn cười giải thích: “Là trưởng bối của bằng hữu của ông chủ nhà chúng ta rất thích công thức dược thiện mà cô nương bán cho lần trước, mà lê cũng chỉ thích lê của nhà cô nương thôi!”
Lúc này Tô Lương mới hiểu tại sao chưởng quầy lại nhiệt tình đến thế.
“Cô nương còn có công thức dược thiện nào khác không? Có bao nhiêu, tửu lầu chúng ta đều mua hết! Ông chủ đã dặn dò, chỉ cần công thức không sai thì có thể trả được tới ngần này luôn!” Chưởng quầy nói xong bèn giơ một bàn tay lên quơ quơ.
“Năm trăm lượng à?” Tô Lương hỏi.
Khóe miệng chưởng quầy giật nhẹ: “Năm mươi lượng.”
Tô Lương mỉm cười: “Được thôi. Nhưng thứ này là do tổ tiên truyền lại, không phải ta tự viết linh tinh ra đâu, nên cũng không có nhiều. Nếu không phải trong nhà đang cần tiền thì cũng sẽ không đem đi bán.”
Chưởng quầy liên tục gật đầu: “Cô nương còn mấy công thức?”
“Hai cái.” Tô Lương lấy công thức dược thiện ra, giao cho chưởng quầy.
Chưởng quầy thấy cô hào phóng như thế thì nhận lấy cũng không kiểm tra ngay mà bảo người mang tiền tới.
Cuối cùng, Tô Lương thu được tổng cộng một trăm lẻ một lượng bạc, bụng đói meo, vì thế giải quyết luôn bữa trưa ở Phi Nhạn tửu lầu.
Chưởng quầy giới thiệu mấy món ăn nổi tiếng nhất của quán, Tô Lương gọi một đĩa thịt và một đĩa rau cùng một món chính.
Đợi trong chốc lát, đồ ăn được mang lên, nhìn có vẻ tinh xảo nhưng hương vị thì chỉ có thể nói là tàm tạm.
Tô Lương không tính bán hết các công thức dược thiện mà mình biết ra ngoài, mặc dù làm thế sẽ giúp cô kiếm được một món tiền lớn, nhưng cô và Ninh Tĩnh tạm thời không cần nhiều tiền như thế, không cần lo cơm áo gạo muối, đủ xài là được rồi.
Thấy Tô Lương ăn xong định rời đi, chưởng quầy cứ hỏi cô ở đâu, nói muốn bao hết mùa lê sau của nhà Tô Lương, đến lúc đó sẽ phái người về hái…
Tô Lương khéo léo từ chối: “Sang năm không thiếu tiền, nhà ta sẽ không bán lê nữa.”
*
Đi ra khỏi tửu lầu, Tô Lương định tới y quán xem một chút, sau đó sẽ đi mua lương thực và thịt.
Y quán nằm ở cuối phố, tên là Bảo An Đường, đối diện quán trà.
Thấy rất nhiều người xếp hàng, Tô Lương hơi kỳ quái. Một trấn nhỏ thế này, ngày bình thường vốn không nên có nhiều bệnh nhân như thế này mới đúng.
Chợt nghe có người nói, là quý nhân đang tạm định cư trong sơn trang Thu Minh ở trấn Phi Nhạn bị bệnh, mời một vị danh y từ kinh thành tới khám bệnh cho mình.
Mà danh y kia, bắt đầu từ hôm nay, sẽ ngồi ở Bảo An Đường chẩn bệnh ba ngày.
Danh y ở kinh thành ư? Tô Lương nhớ tới ông nội của nguyên chủ là Tô Viễn Chu, nghe nói vốn cũng là danh y ở kinh thành.
Tô Lương không có trí nhớ của nguyên chủ, suy tư một lát, cuối cùng vẫn quyết định tránh đi. Lỡ như đụng phải người biết nguyên chủ thì cô đành phải giả vờ bị mất trí nhớ, quá phiền toái.
Tô Lương không vào y quán nữa mà đi ra chợ mua lương thực, lại ghé hàng thịt mua một khối sườn lớn, lúc ra tới cổng trấn thì gặp được xe bò trong thôn, cô bèn trả mấy văn tiền, ngồi xe trở về.
*
Trấn Phi Nhạn nằm trong địa giới huyện Bắc An.
Lúc này, sắc mặt huyện lệnh Hoàng Tấn cực kỳ âm trầm, cách đó không xa có một thiếu nữ mặc đồ màu hồng phấn đang ngồi cúi đầu, mắt ửng đỏ.
“Con nói, tướng công của tú nương kia họ Ninh sao? Ở tại thôn Tô gia thuộc trấn Phi Nhạn à?” Hoàng Tấn lạnh lùng hỏi.
Hoàng Uyển Nhi gật đầu: “Vâng, phụ thân. Bình phong hoa mai ở trong tay bọn họ, nhưng bọn họ lại không bán. Sắp tới ngày mừng thọ Hình lão thái quân rồi, con đã nói như thế, giờ nếu không lấy ra được…”
“Họ Ninh kia không phải người bình thường đâu.” Hoàng Tấn lạnh giọng nói.
Hoàng Uyển Nhi sửng sốt: “Ở trong cái thôn ấy, nghe Liễu Nhi nói người hắn còn lấm lem bùn đất, có thể là loại người nào được chứ?”
Hoàng Tấn không giải thích nghi hoặc của Hoàng Uyển Nhi, chỉ hít một hơi, nói: “Không ngờ hàng thêu đó lại vào mắt quý nhân, cơ hội lần này nhất định phải bắt lấy. Chỉ cần con có thể đi theo Hình thế tử, cho dù chỉ làm thiếp thôi thì về sau cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô hạn rồi.”
“Nếu con gả đi được thì cũng sẽ có thêm trợ lực với phụ thân và huynh đệ trong nhà.” Hoàng Uyển Nhi vội vàng nói.
Hoàng Tấn hừ lạnh: “Vừa hay họ Ninh kia có liên quan tới một vụ án mạng chết người, rõ ràng nên trừ bỏ luôn, miễn cho chúng đi ra ngoài nói lung tung, làm hỏng chuyện tốt của con.”
Hoàng Uyển Nhi thả lỏng nét mặt: “Xin nhờ phụ thân làm chủ. Chỉ cần hôn nhân của con được định ra, sau đó tìm cơ hội làm tay bị thương, vậy thì không cần lo lắng nữa. Nhưng mà, phụ thân vừa nói họ Ninh kia không phải người bình thường…”
Hoàng Tấn nói với giọng khinh bỉ: “Con trai một thương nhân mới bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi! So với nhà họ Hình thì chẳng là gì hết!”