Chương 40: Ta lấy tiền (1)
Nhìn Tô Lương và Ninh Tĩnh lên xe của Hình Ngọc Sênh, mặt Hoàng Tấn nặng như chì, “Uyển Nhi mắc bệnh điên, mời đại phu tới nhà trị liệu cho nó!”
Người tụ lại xem náo nhiệt vẫn chưa rời đi, lời này vừa nói ra, thanh danh của Hoàng Uyển Nhi coi như hủy hoàn toàn.
Nhưng nàng ta lừa gạt Bắc Tĩnh vương Thế tử và lão phu nhân trước, trước mặt mọi người ở đây, nếu nàng ta không “điên” thì Hoàng Tấn cũng không gánh nổi hậu quả.
***
Xe ngựa chuyển bánh, Hình Ngọc Sênh dùng khăn tay che miệng, liên tục ho khan.
Máu đỏ sẫm lan ra trên chiếc khăn trắng, hắn phải dựa vào vách xe mới miễn cưỡng ngồi thẳng được.
“Thế tử gia, không sao chứ ạ?” Tùy tùng ở bên ngoài hỏi.
“Không sao!” Hình Ngọc Sênh lau máu trên khóe miệng, nhìn Tô Lương và Ninh Tĩnh ở phía đối diện, “Hai vị không phải người địa phương đúng không?”
Tô Lương mở miệng, nhưng không phải trả lời câu hỏi của hắn, “Chuyện hôm nay, đa tạ.”
Lúc đó ở quán trà, lúc sắp rời đi, Tô Lương để ý thấy có một người đàn ông đi ra khỏi phòng bên cạnh, đúng là tùy tùng của Hình Ngọc Sênh.
Hình Ngọc Sênh không xuất hiện thì Tô Lương cũng có cách đối phó với cha con họ Hoàng, nhưng vì hắn ra mặt nên sự tình có thể kết thúc nhanh hơn, cũng không phải lo lắng sau đó Hoàng Tấn sẽ hại bọn họ.
Hình Ngọc Sênh lắc đầu, “Không cần cảm ơn. Việc này cũng có liên quan tới ta.”
Dứt lời, hắn dường như đã hao hết sức lực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi lấy sức.
Người bị Ninh Tĩnh nhìn ra “ấn đường biến thành màu đen”, nhiều người là sắp chết, nhưng cũng có thể là kẻ sắp giết người.
Hình Ngọc Sênh rõ ràng là không sống được bao lâu nữa.
Có nên trị liệu cho hắn hay không, Tô Lương tính chờ tới sơn trang Thu Minh rồi mới nói sau.
***
Xe ngựa trở về trấn Phi Nhạn, Tô Lương vén rèm xe lên, cách đó không xa là Bảo An đường, tới gần giữa trưa rồi mà người vẫn xếp hàng dài dằng dặc.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!”
Trụ Tử được Lưu thị dắt ra khỏi y quán, thấy Tô Lương ngồi trên xe ngựa thì mắt sáng rực, buông tay Lưu thị ra chạy về phía này.
Hình Ngọc Sênh mở trừng mắt, chỉ thấy rèm xe chớp động, không thấy Tô Lương đâu cả.
Còn Ninh Tĩnh thì đang ôm hộp bánh, tao nhã ăn bánh hoa quế…
“Dừng xe.” Hình Ngọc Sênh mở miệng.
Xe dừng lại, hắn liếc mắt lập tức nhận ra Tô Lương ở trong đám người, đang ôm một đứa bé, cúi đầu cười nói khẽ gì đó.
Đứa trẻ ngước mắt nhìn cô, tràn đầy ỷ lại.
***
“Đây là đơn thuốc mà danh y Phùng lão đại phu tới từ kinh thành viết cho Trụ Tử.” Bạch Bằng lấy tờ giấy trong tay ra, mặt lộ vẻ vui mừng.
“Có thể cho ta xem không?” Tô Lương hỏi.
Bạch Bằng lập tức đưa qua, “Suýt chút nữa thì quên, ông nội ngươi cũng là danh y ở kinh thành, ngươi biết chữ, biết y thuật!”
Tô Lương cầm lấy xem, cảm thấy dược tính của đơn thuốc này với Trụ Tử quá mạnh, mà trong đó có mấy loại thuốc rất đắt, nếu phải uống thường xuyên thì Bạch gia căn bản không đủ sức.
Bởi vậy, y thuật và y đức của Phùng lão đại phu kia trong lòng Tô Lương giảm đi rất nhiều.
“Nếu Bạch thúc và thẩm tin tưởng ta thì ta sẽ bốc thuốc về cho Trụ Tử.” Tô Lương xem qua đơn thuốc này xong cũng có phần nắm chắc chuyện trị liệu cho Trụ Tử.
Bạch Bằng hiểu lầm, liên tục xua tay, “Đương nhiên chúng ta tin ngươi, nhưng không thể để ngươi trả tiền được.”
Tô Lương cười, “Không phải ta trả tiền, mà chỉ là giúp bốc thuốc mang về thôi, dù sao ta cũng biết một chút. Bao nhiêu tiền, về rồi các ngươi đưa ta là được.”
“Vậy thì tốt quá!” Lưu thị cảm kích, “Chúng ta thực sự chẳng biết cái gì, lỡ có bị bán cho sai thuốc cũng chẳng biết đâu mà lần.”
Tô Lương cất đơn thuốc đi, “Mọi người cứ về trước đi, ta với Ninh Tĩnh còn có việc.”
***
Xe ngựa dừng lại, Tô Lương bước xuống, lọt vào tầm mắt cô là một màu xanh mướt của cây bách cổ thụ.
Hạ nhân của sơn trang Thu Minh được huấn luyện rất bài bản, đi lại vừa nhẹ nhàng lại vừa nhanh nhẹn.
Đến cửa thùy hoa, một ma ma cao gầy đi lên đón tiếp, dẫn Tô Lương và Ninh Tĩnh đi gặp Hình lão phu nhân, Hình Ngọc Sênh được tùy tùng giúp đẩy xe về một hướng khác.
“Thế tử gia, vị cô nương kia hình như có luyện võ.” Tùy tùng nhắc tới chuyện Tô Lương nhảy từ trong xe ngựa đang chạy ra ngoài, còn tiếp đất rất nhẹ nhàng.
Hình Ngọc Sênh nhíu mày.
“Tề Tuấn đi thăm dò thân phận của họ, đã quay về chưa?”
Một thị vệ cao lớn bước nhanh tới, “Thế tử gia, đã tra được!”
***
Qua vài lần cổng, đi vào một sân vườn tĩnh mịch.
Trong sân có một cây bạch quả cổ thụ, lá cây vàng rực rỡ vô cùng đẹp mắt.
Gió thổi qua, lá vàng bay xuống, như cánh bướm vàng dập dờn.
“Lão thái quân, khách đã tới rồi.” Nha hoàn trông cửa lập tức vén rèm lên.
Tô Lương bước vào, chỉ thấy một bà lão mặc quần áo hoa, mặt mũi hiền lành được nâng ra chào đón, “Mạo muội mời hai vị tới đây, thật sự là lão thân rất muốn gặp người có bàn tay khéo léo kia.”
“Lão phu nhân quá khen rồi.” Tô Lương lại thấy chuyện không đơn giản như thế.
Có nha hoàn bưng nước ấm lên cho Tô Lương và Ninh Tĩnh rửa tay, sau đó bày cơm.
Đồ ăn phong phú, tinh tế, Hình lão thái quân còn đặc biệt giới thiệu hai món dược thiện bổ dưỡng trên bàn.
Thế Tô Lương mới biết, “trưởng bối của bạn của đông gia” trong miệng chưởng quầy Phi Nhạn tửu lầu chính là vị trước mặt này.
Ăn cơm trưa xong, trà bánh được bưng lên.
Trong lúc hai người uống trà, Hình lão thái quân lấy cớ đi thay quần áo để đi gặp Hình Ngọc Sênh.
“Cô nương kia là cháu gái của Tô Viễn Chu sao?” Hình lão thái quân sửng sốt.
“Tổ mẫu biết Tô Viễn Chu ạ?” Hình Ngọc Sênh hỏi lại.
Hình lão thái quân lắc đầu, “Chỉ nghe nói thôi, y thuật của ông ấy rất cao, đáng tiếc nhận sai chủ nhân nên liên lụy tới người nhà, không ngờ vẫn còn một cô cháu gái còn sống trên đời này.”
“Vị kia là Thất công tử – con vợ cả của gia tộc bán trà Ninh thị ở thành Tầm Dương, năm ngoái vì phạm phải sai lầm nên bị đuổi ra khỏi gia tộc, hóa ra là tới đây trốn.” Hình Ngọc Sênh than khẽ.
Hình lão thái quân cầm tay Hình Ngọc Sênh, “Hoàng Uyển Nhi…”
Sắc mặt Hình Ngọc Sênh hơi trầm xuống, “Tổ mẫu thấy khăn tay của Hoàng Uyển Nhi, nhớ tới biểu muội đã mất, Hoàng Uyển Nhi dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa tổ mẫu tin tưởng, cháu nhận đồ của nàng ta cũng chỉ là vì muốn thấy tổ mẫu vui vẻ, chứ thực tình không phải có ý yêu thích gì nàng ta.”
Mắt Hình lão thái quân hơi đỏ lên, “Ngọc Nhi thích sự thanh tĩnh của nơi này, không muốn về nhà, tổ mẫu cũng chỉ là không đành lòng nhìn cháu cô đơn tịch mịch, muốn tìm cho cháu người bầu bạn… Hôm nay vừa thấy, dáng dấp khí chất của Tô cô nương kia cũng không tục, ta vừa gặp đã thích, đáng tiếc, vừa hay bỏ lỡ.”
Hình Ngọc Sênh lắc đầu, ánh mắt ảm đạm, “Tổ mẫu, cháu sống không được bao lâu nữa, cớ gì phải hại người ta?”