Phu quân Phật hệ học hư rồi – Chương 39


Chương 39: Vật về với chủ (2)

Mà Hoàng gia sống ở đằng sau Huyện nha, lúc này đã loạn tùng phèo cả lên.

Hoàng Tấn hoàn toàn không ngờ được là Tô Lương và Ninh Tĩnh không phải muốn bán bình phong hoa mai, mà là tới để phản kích!

Không ngờ lá gan của họ lại to thế, càng không ngờ được là họ lại sử dụng thủ đoạn dứt khoát như thế!

“Cha, mau nghĩ cách đi…” Hoàng Uyển Nhi khóc nức nở.

Bên ngoài truyền tới tiếng của sai nha, “Người tên Tô Lương kia đang ở trong nha môn, sư gia bảo đại nhân hãy quyết định, nên xử trí thế nào?”

Hoàng phu nhân hận đến ngứa răng, “Điêu dân! Tìm người, nói là đã thấy bọn chúng giết họ Hoàng ở trấn Phi Nhạn kia, cứ bắt lại rồi nói sau!”

Sắc mặt Hoàng Tấn xanh mét, “Muộn rồi! Giờ mà bắt thì chỉ làm người ta nghi ngờ ta lấy việc công trả thù riêng! Sắp tới nhiệm kỳ mới, không thể làm mất lòng dân chúng được!”

Hoàng phu nhân cào rách cả khăn tay, “Ở huyện Bắc An này, ông lớn nhất, ai dám cản trở chứ?”

Hoàng Tấn oán hận, “Bắc Tĩnh vương Thế tử ở trấn Phi Nhạn! Nếu lọt vào tai hắn…”

Sắc mặt Hoàng phu nhân cứng đờ, “Chuyện này… Chắc hắn không nhúng tay vào đâu chứ?”

“Vốn sẽ không, nhưng cái con ngu xuẩn này lại cứ nhất định lấy đồ thêu của người ta để khoe khoang, còn tặng hết cho Thế tử cả!” Ánh mắt Hoàng Tấn nhìn Hoàng Uyển Nhi đầy oán hận như muốn băm vằm nàng ta.

Ông ta hoàn toàn đã quên, trước đó không lâu, ông ta còn khen Hoàng Uyển Nhi thông minh lanh lợi, trông mong chuyện của nàng ta thuận lợi để mình còn bò lên cao…

“Vậy thì còn chờ gì nữa chứ? Càng phải nhân lúc chuyện chưa bé xé ra to, mau bắt lũ điêu dân kia lại, phong tỏa tin tức!” Hoàng phu nhân không khỏi nóng nảy.

Hoàng Tấn đứng phắt dậy, vội vàng đi ra cửa.

***

Bên ngoài Huyện nha, càng lúc càng có nhiều người tụ lại, tin đồn thiên kim của Huyện lệnh bị người ta tố cáo đã truyền khắp nơi với tốc độ chóng mặt.

Cùng lúc đó, chuyện Hoàng Uyển Nhi thất thố lên án Tô Lương giết người cũng bị truyền ra.

Xâu chuỗi hai chuyện này vào, càng làm người ta nghĩ sâu xa…

Hoàng Tấn đã xuất hiện ở công đường, ngồi ngay ngắn, nặng nề đập kinh đường mộc trên bàn.

Tô Lương nhíu mày, không phải quỳ đấy chứ? Không nghĩ tới chuyện này rồi!

Nếu cuối cùng vì chuyện cô không muốn quỳ mà bị định tội “coi khinh mệnh quan triều đình” thì đúng là thành chuyện cười.

Đang nghĩ như vậy, đám người bên ngoài nha môn lại tách ra tạo thành một lối đi.

Sắc mặt Hoàng Tấn biến đổi, Tô Lương quay đầu, chỉ thấy có một người đàn ông cao lớn đang đẩy một cái xe lăn đi vào nha môn.

Trên xe lăn có một công tử trẻ tuổi anh tuấn nhưng gầy ốm đang ngồi, viên ngọc gắn trên ngọc quan dưới ánh sáng mặt trời càng thêm chói mắt.

Hoàng Tấn vội vàng đứng lên chào đón, chắp tay thở dài, “Thế tử gia có việc thì chỉ cần phái người phân phó cho hạ quan là được, sao lại phải tự mình tới đây?”

Tô Lương đoán, vị này hẳn là quý nhân ở trong sơn trang Thu Minh tại trấn Phi Nhạn rồi.

Hình Ngọc Sênh nhìn lướt qua Tô Lương, sau đó hướng ánh mắt về phía Hoàng Tấn, lạnh nhạt đáp, “Tổ mẫu nghe nói tranh thêu mà lệnh ái tặng cho người là đồ mua về chứ không phải tự tay thêu như lời nàng ta nói, bảo ta mang đồ tới trả cho chủ nhân của nó.”

Mọi người đều kinh hãi!

Nếu Hoàng Uyển Nhi không biết chuyện gì, chỉ là mua phải tang vật, không biết mà đem đi tặng người ta thì cũng coi như thôi.

Nhưng nếu Hoàng Uyển Nhi mua đồ thêu về rồi nói dối là mình thêu tặng người khác, vậy thì lại là vấn đề lớn.

Sắc mặt Hoàng Tấn khó coi tới cực điểm, “Đúng là nghiệp chướng! Không ngờ lại có thể làm ra chuyện mất mặt đến mức này! Ta sẽ đích thân đưa nó tới bồi tội với lão phu nhân!”

“Nghe nói lệnh ái nói lung tung gì đó ở Trà Hương lâu, không bằng chứng mà tố cáo người ta là hung thủ giết người, còn uy phong hơn Hoàng đại nhân.” Hình Ngọc Sênh lại lạnh giọng nói tiếp.

Mồ hôi đã chảy ròng ròng trên mặt Hoàng Tấn, “Nó… Nó… gần đây luôn có mấy hành động hơi điên rồ…”

“Nếu đã có vấn đề về thần kinh, vậy thì để ý cho kỹ, đừng ra ngoài làm người ta sợ.” Hình Ngọc Sênh nói xong, đưa cái hộp gấm cho Tô Lương, “Vật về với chủ.”

Tô Lương nhận lấy, mở ra xem, bên trong có đai buộc đầu, túi tiền, túi quạt, khăn tay, đều là kiểu dùng cho nam giới, thứ nào cũng tinh mĩ.

Thực hiển nhiên, Hoàng Uyển Nhi đã lấy đồ mà nguyên chủ thêu để đi lấy lòng vị Thế tử gia này.

Về phần mục đích, quá rõ ràng rồi.

“Hoàng đại nhân, khăn của Hoàng tiểu thư cũng là ta thêu, mong nàng ta hãy trả lại cho ta.” Tô Lương nhìn về phía Hoàng Tấn.

Hoàng Tấn vội vàng phái người đi tìm Hoàng Uyển Nhi, miệng thì liên tục nói là do ông ta không biết dạy con, cũng vì việc công bận bịu nên hoàn toàn không biết những hành vi đó của con mình.

Tô Lương lấy đồ thêu ra, giao chúng cùng với bình phong hoa mai cho Ninh Tĩnh, còn hộp gấm thì trả lại cho Hình Ngọc Sênh.

“Cô nương hãy cầm đi.” Hình Ngọc Sênh lắc đầu.

“Thứ này không phải của ta.” Tô Lương cố ý trả lại, cái hộp này cũng rất quý.

Hình Ngọc Sênh khẽ thở dài, bảo thuộc hạ cầm lấy.

Không bao lâu sau, Liễu Nhi ôm một cái tay nải ra, bên trong ngoài mấy cái khăn thêu thì còn có một chiếc váy được thêu cực kỳ xinh đẹp.

“Xin Hoàng tiểu thư báo cho biết, những thứ này mua hết bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi thường lại đủ cả.” Tô Lương nói.

“Không cần!” Hoàng Tấn vội vàng xua tay.

“Vậy đa tạ Hoàng đại nhân.” Tô Lương gật đầu. Cô cũng không tính trả lại thật.

Hình Ngọc Sênh lại mở miệng, “Nghe nói hai vị này là nghi phạm liên quan tới một vụ giết người? Hoàng đại nhân có chứng cứ gì không?”

Hoàng Tấn lập tức nghiêm mặt đáp, “Có người thấy bọn họ xung đột ở trên đường với Hoàng công tử, hôm sau thì Hoàng công tử mất tích.”

“Nói như vậy tức là còn chưa biết vị Hoàng công tử kia còn sống hay đã chết đúng không? Sinh tiền hắn chỉ xung đột với mỗi hai người này thôi ư?” Hình Ngọc Sênh lại hỏi tiếp.

Hoàng Tấn lắc đầu, “Hạ quan vẫn còn đang điều tra.”

“Nếu điều tra xong thì hãy thông báo với ta một tiếng.” Hình Ngọc Sênh dặn.

“Vâng.” Hoàng Tấn gật đầu.

Hình Ngọc Sênh điều chỉnh xe lăn xoay người, nhìn về phía Tô Lương, “Không biết hôm nay hai vị có rảnh hay không? Tổ mẫu của ta có lời mời.”

Tô Lương đang muốn từ chối thì Ninh Tĩnh lại cúi đầu, khẽ nói vào tai cô, “Ấn đường của hắn biến thành màu đen…”

“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh.” Tô Lương gật đầu.

Comments

comments


Like it? Share with your friends!

-1