Chương 30: Chia tay
Nửa đêm nghe thấy tiếng ngựa hí, Ninh Tĩnh mở mắt ra nhưng cũng không ngồi dậy.
Sáng sớm, khi Tô Lương rời giường thì hắn đã không còn ở trong phòng nữa.
Trong bếp, nước ấm đã được đun sẵn, Tô Lương rửa mặt xong vẫn không thấy Ninh Tĩnh đâu, phòng Ngôn Vũ cũng yên ắng, vì thế cô đi nấu cơm.
Lúc nấu gần xong cháo thì thấy Ngôn Vũ đi ra khỏi phòng.
Thiếu nữ đơn thuần, lạc quan khi trước qua một đêm như bị người ta rút đi hết sức sống, nhìn tái nhợt, yếu ớt, hốc mắt trũng sâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngôn Vũ mở miệng, giọng khàn đặc: “Tô Lương…”
Mới chỉ gọi tên cô xong mà nước mắt đã lại như mưa.
Tô Lương buông thìa ra, đỡ lấy cánh tay Ngôn Vũ, nàng ta liền vô lực ghé sát lại.
“Thực xin lỗi…” Ngôn Vũ nghẹn ngào.
“Cô không làm gì sai cả.” Tô Lương thở dài.
Ngôn Phong dù có khốn nạn thế nào thì sự quan tâm của gã dành cho Ngôn Vũ không phải giả.
Hôm trước gặp nạn, Ngôn Phong mạng lớn nên được Tô Lương cứu sống, Ngôn Vũ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, vậy mà qua một ngày, nàng ta lại chính mắt nhìn thấy Ngôn Phong chết thảm.
Đối với nàng ta mà nói, chuyện đó chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
“Đại ca của ta…” Ngôn Vũ nhắc tới Ngôn Phong, trong âm thanh đau khổ có xen lẫn sự thất vọng: “Là ta quá ngây thơ, không nhìn rõ lòng người, ngay cả người thân duy nhất đều không phải dáng vẻ mà ta nhìn thấy.”
Tô Lương không am hiểu an ủi người khác, cũng không muốn nói mấy câu linh tinh kiểu như “Ngôn Phong chỉ là nhất thời hồ đồ” gì đó. Sự thật như thế nào, trong lòng hai người đều thấy quá rõ ràng.
“Cô định làm gì tiếp?” Tô Lương hỏi sang chuyện khác.
Ngôn Vũ ngồi trên ghế, ánh lửa sáng rực trong bếp lò hắt ra làm cho nét mặt nàng ta có vẻ ấm áp hơn, nhưng ánh mắt lại không hề có một chút độ ấm nào.
“Ta muốn về nhà.” Ngôn Vũ khẽ nói.
Tô Lương khá bất ngờ.
“Đưa đại ca của ta về nhà an táng, tự báo thù cho mình.” Ngôn Vũ nói.
“Tìm Ngôn Võ báo thù ư? Cô muốn kết cục thế nào?” Tô Lương hỏi.
Ngôn Vũ im lặng hồi lâu, lại hỏi ngược lại: “Nếu hắn thực sự là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với ta, là cha ta có lỗi với hắn trước, vậy cô cho rằng, ta nên làm như thế nào?”
“Người sai là cha cô, cũng không phải cô.” Tô Lương thản nhiên: “Huynh muội ruột thì thế nào chứ? Hắn có thể nhẫn tâm giết cô, nếu có cơ hội dù chỉ một chút, tốt nhất cô nên loại bỏ hắn đi. Nhất định phải là quan hệ ngươi chết ta sống, đây là hắn chọn. Một khi cô mềm lòng, người chết đương nhiên là cô rồi.”
Ngôn Vũ gật đầu: “Cô nói đúng lắm.”
“Thực ra, nếu cô tìm một chỗ sống qua ngày thì cũng không có gì không tốt cả.” Cũng không phải Tô Lương không tán thành chuyện Ngôn Vũ quay về báo thù, nhưng điều này tương đương với việc phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn, cược cả mạng sống của mình vào, không đáng giá để làm.
“Ta biết cô quan tâm tới ta, cảm ơn.” Ngôn Vũ nhìn Tô Lương, ánh mắt dịu đi vài phần: “Nếu ta muốn ở lại, cô sẽ cho ta ở cùng chứ?”
Tô Lương nhíu mày: “Vậy đại tiểu thư cô chỉ có thể làm nha hoàn cho ta thôi, chẻ củi đun nước, nấu cơm giặt đồ, có làm được không?”
Ngôn Vũ cụp mắt, khẽ nói: “Sẵn lòng thôi. Chỉ là ta còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.”
Tô Lương không hỏi tâm nguyện của Ngôn Vũ là gì, cô cảm thấy không chỉ là báo thù.
Vừa làm xong điểm tâm thì Ninh Tĩnh cũng từ bên ngoài trở về, trong tay cầm một bó rau dại tươi vẫn còn ướt sương sớm.
Là loại rau mà tối qua Tô Lương được ăn ở nhà họ Bạch, lúc ấy đã khen đôi câu, còn hỏi Bạch đại nương hái ở đâu.
“Ta muốn ăn, nên đi hái một ít.” Ninh Tĩnh nói.
Đây là lời nói thật.
*
Ngôn Văn không ở đây. Nửa đêm hắn ta đã cưỡi ngựa của Ninh Tĩnh, mang theo thi thể của Ngôn Phong lên huyện thành mua quan tài và áo liệm, lại thuê tiêu sư hộ tống về nhà.
Đợi sắp xếp xong hết thảy, hắn ta mới lại quay về đón Ngôn Vũ, sau đó hai người đuổi theo tiêu sư cùng nhau đi.
Sau khi ăn sáng xong, Ngôn Vũ đang định thu dọn đệm chăn ướt sũng máu tươi nhưng Tô Lương lại trực tiếp ôm ra sau vườn, châm lửa đốt luôn.
Ngôn Vũ ngồi bên cạnh bàn, trước mặt là dùi sắt đã giết chết Ngôn Phong, thấy Tô Lương về bèn hỏi: “Hai người không định rời khỏi nơi này sao?”
Tô Lương lắc đầu: “Tạm thời không định rời đi.”
“Nhưng…” Tầm mắt Ngôn Vũ dừng tại mũi nhọn của cái dùi sắt, đôi mày thanh tú nhíu lại: “Ninh Diệu biết Ninh thất công tử ở đây, sẽ không bỏ qua hai người đâu.”
Tô Lương rất bình tĩnh: “Tránh không được cả đời.”
Ngôn Vũ thở dài, chân thành nhìn Tô Lương: “Nếu một ngày nào đó hai người rời đi, tới nơi khác, nhất định phải viết thư cho ta, để ta biết làm thế nào tìm được cô nhé!”
“Được thôi.” Tô Lương nhận lời.
Ngôn Vũ là người bạn thứ hai mà cô có ở thế giới này.
Người thứ nhất, đương nhiên là ông chồng giả kiêm thần côn Ninh Tĩnh.
*
Cha con nhà họ Bạch kéo heo rừng lên trấn trên bán từ sáng sớm, tới gần giữa trưa mới về tới nhà.
Bạch đại nương dẫn Bạch Tiểu Hổ tới đưa tiền cho Tô Lương.
“Phi Nhạn tửu lầu mua, heo nặng bốn trăm cân, một cân mười lăm văn tiền, tổng cộng được sáu lượng bạc.” Bạch đại nương nói xong mở túi tiền ra, trong đó có sáu xâu tiền.
Bạch tiểu hổ cười hì hì nói: “Ông nội đệ bảo, nhà đệ lấy một, hai phần là đủ rồi.”
Tô Lương lấy ba xâu tiền: “Đêm qua đã thỏa thuận rồi, mỗi nhà một nửa.”
Cuối cùng, Bạch đại nương mang ba xâu tiền về nhà, Bạch Tiểu Hổ hỏi Tô Lương khi nào lên núi bắt heo rừng.
“Chờ thêm hai hôm nữa, thời tiết đẹp hơn thì đi.”
Tô Lương nhìn về phía ngọn núi sau nhà, thực sự có hứng thú săn bắt. Nhưng vì trời mới mưa lớn nên đường lên núi lầy lội, tạm thời không thích hợp để lên.
“Nhất định phải gọi đệ đi cùng đấy!” Bạch Tiểu Hổ hưng phấn nhảy dựng lên.
“Cha mẹ đệ đồng ý là được.” Tô Lương gật đầu cười đáp.
Bạch Tiểu Hổ chạy như bay về nhà, Tô Lương vào phòng, đặt tiền lên bàn, thở dài khe khẽ: “Nhà không có thịt, ngày mai thì rau cũng hết sạch rồi.”
Ninh Tĩnh đặt cuốn sách trên tay xuống: “Ta đi sòng bạc thử xem nhé?”
Tô Lương lầu bầu: “Lần trước còn bảo sẽ chép sách cho người ta, lần này lại biến thành đánh bạc, Ninh công tử, huynh sa đọa rồi.”
“Cô không đồng ý à?” Ninh Tĩnh hỏi.
Tô Lương lắc đầu: “Ta cũng muốn đi.”
Ninh Tĩnh lại cầm sách lên: “Nhớ đi luyện chữ.”
*
Sau khi ăn trưa xong, Tô Lương lại sắc cho Ngôn Vũ một bát thuốc, nàng ta uống xong thì ngủ luôn.
Ngôn Văn rời đi từ nửa đêm, đến giờ Thân cưỡi ngựa quay về, múc nước rửa sạch chiếc xe ngựa ở góc sân.
“Ninh công tử, xe và ngựa này có thể…” Ngôn Văn ngượng ngùng mở miệng.
“Cứ lấy đi.” Ninh Tĩnh gật đầu.
Ngôn Văn thở dài thườn thượt: “Đại ân không lời nào nói hết, nếu sau này ta giúp tiểu thư đoạt được gia sản rồi, nhất định sẽ quay lại báo ân hai vị.”
Trên người hắn ta cũng có một chút ngân lượng nhưng đã tiêu đi không ít, mà tới đây đường sá xa xôi, còn phải để lại một chút để tiêu pha, không còn tiền mua xe ngựa khác.
Mà xe kia vốn là của Ngôn Phong, Ninh Tĩnh cũng không định dùng.
Trong phòng, Ngôn Vũ nhìn Tô Lương, hai mắt đẫm lệ nói lời chào tạm biệt cô.
“Cái người tên Ngôn Văn kia có chắc chắn là tin được không?” Tô Lương hỏi.
“Có thể. Văn ca ca là cô nhi do mẹ ta nhận về nuôi, từ nhỏ đối xử với ta như muội muội ruột thịt.” Ngôn Vũ giải thích.
“Tóm lại, sau này cho dù là đối mặt với người nào hay chuyện gì, đều nhất định phải cẩn thận hơn đấy.” Tô Lương dặn dò.
Ánh mắt Ngôn Vũ đầy kiên định: “Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau!”
Không lâu sau, Ngôn Vũ lên xe ngựa, trên người mặc bộ quần áo mà hôm trước Tô Lương mua cho, nhìn Tô Lương một cái thật sâu rồi mới buông rèm xe xuống: “Đi thôi.”
“Hai vị bảo trọng! Sau này còn gặp lại!” Ngôn Văn nói xong thì vung roi ngựa lên, đánh xe rời đi.
Xe ngựa vừa rời khỏi thôn Tô gia, Ngôn Văn bèn mở miệng hỏi: “Tiểu thư, ta đưa cô tới nơi an toàn trước, chờ giải quyết xong Ngôn Võ sẽ tới đón cô về nhà được không?”
“Không được.” Ngôn Vũ lạnh lùng đáp: “Ta biết nên làm thế nào.”
Ngôn Văn thở dài: “Ta vốn tưởng rằng tiểu thư sẽ muốn ở lại đây, thế cũng không phải chuyện xấu.”
“Ở đây rất tốt. Nhưng ta nợ tiền Tô Lương, còn nợ mạng nàng ấy, sao có thể yên tâm ở lại nhờ cô ấy chăm sóc được? Ta muốn trở về, đòi lại hết thảy của nhà họ Ngôn rồi tặng cho nàng ấy.” Ngôn Vũ khẽ nói nhưng giọng điệu tràn ngập kiên quyết.
Ngôn Văn sửng sốt: “Chuyện này, Ninh phu nhân có biết không?”
“Nàng ấy chẳng cần gì ở ta, đây là tâm nguyện của bản thân ta thôi.” Ngôn Vũ đáp: “Từ nay về sau, Tô Lương chính là người thân quan trọng nhất trên đời này của ta.”