Chương 6
Sau tiết thứ hai của buổi chiều, Tăng Như Sơ đến văn phòng của thầy Viên An lấy bài tập Toán. Đến khi về lớp, cô thấy có rất nhiều nam sinh của lớp A7 đang đứng túm tụm trước cửa phòng học. Bọn họ thường đến tìm Thẩm Du.
Cô biết cậu nam sinh cao nhất, trắng trẻo nhất trong đám đông đó là Lục Châu Đồng, hotboy của lớp A7, cũng là một người có chút tiếng tăm trong trường. Lục Châu Đồng đứng ở cửa gọi Phó Ngôn Chân, nhưng người kia đeo tai nghe nên không nghe thấy.
Thẩm Du ngồi gần đó nghe thấy, nhưng cậu chàng chỉ cười ranh mãnh với Lục Châu Đồng chứ không gọi giúp. Cậu ta còn ra hiệu với mọi người cứ mặc kệ Lục Châu Đồng. Lục Châu Đồng chửi thề một câu, hơi híp mắt, đúng lúc thấy Tăng Như Sơ đang đi đến bỗng đổi vẻ mặt nghiêm chỉnh hơn.
“Bạn gì ơi.” Lục Châu Đồng gọi cô.
Tăng Như Sơ dừng lại, nhìn cậu ta. Cô không nói gì, chỉ yên lặng chờ cậu ta nói trước.
Lục Châu Đồng tươi cười, “Nhờ cậu gọi Phó Ngôn Chân ra đây giúp tôi được không?”
Tăng Như Sơ dửng dưng đáp, “Xin lỗi, tôi không biết người này.”
Còn lâu cô mới nói chuyện với Phó Ngôn Chân.
Vừa nghe đã biết cô nói dối. Trong cái trường này không ai là không biết Phó Ngôn Chân, chưa kể hai người còn học chung lớp, ngồi cách nhau một cái bàn.
Vẻ mặt Tăng Như Sơ hiền lành vô hại, lúc nói chuyện lại vô cùng nghiêm túc, thoạt nhìn không hề giống nói dối.
Lục Châu Đồng câm nín.
Tăng Như Sơ, “Còn chuyện gì không?”
Nét mặt không coi là lạnh lùng nhưng cũng chẳng phải thân thiện.
Lục Châu Đồng gãi đầu, “Không, không có gì.”
Nghe vậy Tăng Như Sơ lập tức bước thẳng vào phòng học khiến Lục Châu Đồng không kịp phản ứng. Nhưng cậu ta biết cô ngồi cùng bàn với Thẩm Du, vì mấy hôm nay nhóm cậu ta hay đến, lần nào cũng thấy Tăng Như Sơ ngồi ở đó, không đọc sách thì cũng đang làm bài tập, nhìn tách biệt hẳn với khung cảnh ồn ào xung quanh.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên cũng chỉ là yêu cái vẻ đẹp bên ngoài. Cậu ta để ý đến Tăng Như Sơ chỉ vì trông cô khá xinh xắn, nhưng thực ra cũng đã đánh tiếng hỏi thăm Thẩm Du, biết cô chuyển từ Thực Nghiệm đến, thành tích học tập rất tốt.
Nam sinh đứng sau Lục Châu Đồng là Triệu Hải, có nước da ngăm đen. Triệu Hải thấy thế bèn buông tiếng trêu ghẹo, “Anh Đồng à, cậu ấy không biết Phó Ngôn Chân hay là không muốn giúp anh thế.”
Lục Châu Đồng chửi thề, nhấc chân đạp, “Mày nói vớ vẩn gì đấy, nếu cậu ấy biết tại sao lại không gọi giúp tao.”
Cậu ta tự nhận mình không đẹp trai đến nỗi khiến người ta nhìn một lần là nhớ như Phó Ngôn Chân, nhưng cũng không đến nỗi khiến con gái nhà người ta lạnh lùng thế. Dẫu gì cũng là hotboy của lớp A7 cơ mà! Huống hồ khi nãy cậu ta nói chuyện rất lịch sự, sao cô có thể không giúp được?
Triệu Hải xoa cái chân bị đạp, tức giận mà không dám nói, chỉ cười trừ vài tiếng nhưng trong lòng thực sự không phục. Làm gì có ai không biết Phó Ngôn Chân?
Ánh mắt Lục Châu Đồng còn mải dõi theo Tăng Như Sơ. Cậu ta để ý thấy lúc đi về chỗ ngồi cô không hề liếc nhìn Phó Ngôn Chân, mà Phó Ngôn Chân lại liếc cô một cái.
Lúc này Tăng Như Sơ đang sắp xếp lại bài tập Toán mới mang về, đôi mắt cụp xuống, mái tóc theo đà buông xõa. Ánh mặt trời len qua khe hở của tấm rèm cửa hắt vào trong phòng, một tia nắng mảnh vàng óng xiên ngang qua gáy cô. Làn da cô vốn trắng, giờ phút này lại được chiếu sáng gần như trong suốt, thậm chí còn nhìn rõ được cả những sợi lông tơ và nốt ruồi nho nhỏ kia, như là không cẩn thận chấm mực lên vậy.
Người đang nhìn ở phía sau hơi nheo mắt lại, như thể bị cái gì đó đâm vào. Lớp học ồn ào, nhưng người trước mặt cậu lại lặng yên ở một góc, một sự tương phản hoàn toàn.
Bấy giờ cậu mới nhận ra ngày nào Tăng Như Sơ cũng mặc đồng phục, mà thứ quần áo đơn điệu ấy được mặc trên người cô lại trở nên rất đẹp mắt, bộ đồng phục học sinh rộng rãi che đi sống lưng mảnh khảnh, mộc mạc mà không tẻ nhạt, thậm chí còn có chút xinh đẹp. Ở cô toát lên bầu không khí của mọt sách một cách rất tự nhiên.
Trên thực tế, ngoài những ngày đặc thù như thứ Hai, học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, những ngày còn lại Nhã Tập cho phép học sinh có thể mặc quần áo tùy thích, hầu hết mọi người đều mặc theo phong cách của mình.
Nhìn một lúc lâu cậu mới dời mắt. Cái con rắn màu mè sặc sỡ trên màn hình đã trở thành món ăn của người khác từ lâu, chỉ còn lại vài chấm nhỏ sáng lập lòe. Lại bắt đầu một ván mới.
Tăng Như Sơ sắp xếp bài tập vừa lấy về xong liền giao cho từng tổ trưởng. Đa phần học sinh trong lớp không để tâm đến việc học hành lắm, nếu như ở Thực Nghiệm, khi bài tập được phát trả mọi người sẽ xem kỹ lời phê của giáo viên, xem mình có làm đúng hết hay không. Văn hóa học tập ở hai trường quá khác biệt. Mấy ngày nay, cô thường có ảo giác mình bước sang một thế giới hoàn toàn khác.
Cô kiêm cả chức tổ trưởng nên cũng phải đi phát bài tập. Quyển cuối cùng là của Bùi Chiếu, sau khi đặt vở lên bàn cho cậu ta, cô chuẩn bị trở về chỗ ngồi, lại lơ đãng liếc qua Phó Ngôn Chân. Cậu ta đang chơi game, chỉ có bọn trẻ con mới thích chơi cái trò rắn săn mồi này. Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tập trung vào việc của mình. Lúc về chỗ giở sách ra xem, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói uể oải.
“Của tôi đâu?”
Không cần ngoảnh lại cũng biết ai nói.
Tăng Như Sơ vẫn ngồi im, chỉ hờ hững đáp, “Cậu không nộp.”
Phó Ngôn Chân không nộp bài tập, tổ trưởng cô đây cũng chưa từng giục cậu. Lần nào cũng ký luôn tên rồi tập hợp nộp cho lớp trưởng.
Các cán sự môn học khác khi phải ký tên danh sách đều đến hỏi cậu, nhưng riêng lớp phó môn Toán Tăng Như Sơ đây chưa từng hỏi lấy một lần. Cậu chép miệng. Thực ra lần nào cậu cũng làm bài tập cho có vì nể mặt thầy chủ nhiệm, chỉ là hôm nay quên béng mất không nộp. Với tư cách là cán bộ lớp, thấy tình hình như vậy thì phải nhắc nhở chứ nhỉ? Cậu không nộp bài tập, lát nữa thể nào cũng bị phê bình, vì hai tiết sau đều là tiết Toán của thầy Viên An.
Tăng Như Sơ ngồi thẳng lưng, cô đang cầm bút hí hoáy viết trên giấy, suy nghĩ tìm cách giải khác cho bài cuối cùng. Hiện cô đã nghĩ ra ba cách nhưng thấy vẫn có thể làm theo cách thứ tư. Phó Ngôn Chân chưa từng bị ai đối xử như vậy. Cảm giác này đúng thật rất khó chịu.
Chốc lát sau, chuông vào học reo lên. Có một tin nhắn mới hiển thị trên màn hình điện thoại của cậu khiến sự chú ý của cậu chuyển hướng. Tin nhắn này là của Lục Châu Đồng, cậu ta mời cậu đi ăn tối. Cậu liếc mắt ra phía bên ngoài, thấy mấy nam sinh lớp A7 đang kéo nhau về.
Thẩm Du hớn hở quay xuống, “Này, Lục Châu Đồng với mấy đứa cùng lớp vừa đứng ở cửa lớp mình.”
Phó Ngôn Chân cụp mắt không đáp lại.
“Nó còn gọi mày đấy.” Thẩm Du lại hỏi, “Có phải mày cố tình giả vờ không nghe thấy không?”
“Tao đang đeo tai nghe.” Phó Ngôn Chân đánh mắt sang chỗ khác, lạnh nhạt trả lời.
Cậu không cần phải giả vờ giả vịt. Đã không muốn để ý thì chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu. Chỉ có Thẩm Du chẳng hiểu cái gì hết. Lúc cậu ta quay lên, liếc sang Tăng Như Sơ, chợt nhớ ra cái gì đó bèn ghé mặt vào hỏi, “Tăng Như Sơ, lúc nãy thằng đó nói gì với cậu vậy?”
Giọng cậu ta oang oang, không muốn nghe cũng không được. Phó Ngôn Chân chợt thấy bất ngờ.
“Không nói gì cả.” Tăng Như Sơ trả lời.
“Không thể thế được.” Thẩm Du khó tin, “Rõ là nó nói mấy câu với cậu mà.”
Tăng Như Sơ hít vào một hơi, ngước nhìn cậu ta bằng đôi mắt rất bình tĩnh.
“Không nói gì cả.” Cô lặp lại một lần nữa.
Ngữ điệu không thân thiện nhưng cũng không quá đáng. Tuy nhiên giọng nói lại cứng nhắc, lạnh lùng, không cảm xúc như người máy.
Thẩm Du: “…”
Phó Ngôn Chân đảo đầu lưỡi qua hàm răng, lòng bàn tay chợt thấy ngứa ngáy.
Cây Nấm này. Cậu xuýt xoa một tiếng.
Thầy Viên An bước vào lớp trong tiếng chuông reo, ra hiệu cả lớp không phải đứng lên chào. Chuyện đầu tiên là phải tra hỏi lý do vài người không nộp bài tập. Đến lượt Phó Ngôn Chân, cậu chậm rãi đứng lên, liếc qua cái gáy của Tăng Như Sơ, cười thản nhiên, “Tổ trưởng không hỏi em ạ.”
Thầy Viên An biết tổ trưởng tổ này là Tăng Như Sơ, đương nhiên sẽ biện hộ thay cho cô, “Còn muốn ngày nào tổ trưởng cũng phải giục em à, bài tập của em…”
“Tổ trưởng chưa từng giục em lần nào.” Phó Ngôn Chân nói.
Thầy Viên An bị cắt ngang: “…”
“Bạn ấy chỉ giục người khác.” Phó Ngôn Chân thở dài, bồi thêm.
Tổ trưởng nào đó phân biệt đối xử: “…”
“Trí nhớ của mình không tốt lắm.” Phó Ngôn Chân thủng thẳng nói tiếp, “Phiền bạn tổ trưởng đại nhân ngày nào cũng nhắc nhở.”
Cậu ta nhấn mạnh vào hai từ “đại nhân” nhưng giọng nói chẳng chút tôn kính, chỉ là đang nhạo báng mà thôi. Tăng Như Sơ chưa biết đáp lại thế nào nên vẫn giữ im lặng. Lát sau, giọng nói lười biếng lại vang lên sau lưng cô.
“Có được không? Hả tổ-trưởng-đại-nhân.”
Miệng nói, chân cũng động đậy theo. Sau khi ngồi xuống, cậu móc chân vào chân ghế của cô hất lên rồi rụt về khiến cái ghế hơi lung lay. Thân thể khẽ lắc lư, cô hơi cau mày.
Cả lớp đều đang đổ dồn mắt về phía này, cô không thích bị người khác nhìn như vậy đành phải “Ừm” xem như đồng ý. Mong rằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Kỷ luật của lớp trong tiết Toán của thầy Viên An luôn tốt hơn các tiết khác nhiều. Cuối cùng Tăng Như Sơ cũng có thể hưởng thụ giây phút yên tĩnh.
Hết tiết thứ tư, Lục Châu Đồng lại đến. Phó Ngôn Chân không muốn đi ăn với cậu ta, nhưng Thẩm Du nói rằng được ăn miễn phí thì tội gì không đi, đến khi ấy lại hỏi dò xem cậu ta đã nói gì với Tăng Như Sơ.
Thẩm Du dốc hết lon Coca-cola, quẳng vào thùng rác rồi nói với Phó Ngôn Chân, “Tao không tin Lục Châu Đồng lại không nói gì với bạn cùng bàn của tao cả, nó còn hỏi thăm tao mấy lần.”
Bùi Chiếu hóng hớt, “Hỏi thăm cái gì?”
“Mày thử nghĩ xem hỏi thăm gì được chứ?” Thẩm Du huých cùi chỏ vào người cậu bạn, “Đừng thiểu năng như thế.”
Bùi Chiếu hiểu ngay tắp lự. Còn hỏi thăm gì nữa, chẳng lẽ hỏi thăm làm thế nào để đứng đầu mỗi kỳ thi chắc?
Trước khi đi ra ngoài, Thẩm Du nhìn Phó Ngôn Chân một lần nữa, “Mày không đi thật à?”
Phó Ngôn Chân nhét di động vào túi quần, ra theo.
“Đi.” Cậu nói, “Được ăn miễn phí thì tội gì không đi.”
Bùi Chiếu tặc lưỡi, cảm thấy mới mẻ, “Ái chà, bạn tôi cuối cùng cũng biết cách sống rồi.”
Thẩm Du bật cười, châm chọc, “Ái chà chà, e rằng A Chân đây về sau sẽ là một người phụ nam nội trợ ở nhà hưởng thụ, nếu tao là con gái…”
Phó Ngôn Chân chửi thề một tiếng rồi cắt ngang, “Mày khiến tao buồn nôn quá.”
Trong phòng riêng của quán ăn gần trường học, Lục Châu Đồng đã đến trước gọi đồ. Sau khi tụ tập đông đủ, cậu ta vào thẳng vấn đề, muốn rủ bọn Phó Ngôn Chân cùng chơi một trận bóng giao hữu. Lục Châu Đồng đã hẹn thi đấu giao lưu với lớp 10. Thật lòng mà nói thì không thể để thua, dù sao cũng là đàn anh, trên vai gánh trọng trách nặng nề. Nếu như thua sẽ vô cùng mất mặt, huống chi lớp 10 năm nay có rất nhiều em gái xinh tươi. Thành thử muốn tìm mấy người đến hỗ trợ nhưng lại không thể nhờ đội bóng rổ của trường, thế chẳng khác nào công khai bắt nạt các em khóa dưới.
Phó Ngôn Chân lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ. Cậu lười làm những chuyện này. Lục Châu Đồng cũng hơi mất mặt vì cậu ta còn dẫn thêm vài đàn em. Nhưng Phó Ngôn Chân là vậy, cậu chẳng nể nang ai bao giờ.
Thấy thái độ Phó Ngôn Chân cương quyết, Lục Châu Đồng cũng không tiện rủ rê thêm nữa, càng nói càng mất mặt thêm. Cậu ta đành quay sang nói chuyện với Thẩm Du, Thẩm Du vừa nghe thấy có “em gái xinh tươi” thì mắt sáng như đèn pha ô tô.
Ăn được nửa bữa, Lục Châu Đồng đánh mắt ra hiệu với Triệu Hải. Triệu Hải hiểu ý, vờ như hỏi bâng quơ, “Thẩm Du này, cô bạn học giỏi ngồi cùng bàn anh đã có bạn trai chưa?”
Phó Ngôn Chân vẫn luôn dán mắt xem trận đấu bắn cung chợt ngẩng lên nhìn chằm chằm Triệu Hải. Triệu Hải hơi chột dạ khi bị ánh mắt lạnh lùng kia chiếu sang, bèn cười khan cho đỡ gượng gạo nhưng dường như cậu ta đã suy nghĩ nhiều. Phó Ngôn Chân chỉ cầm đũa gắp rau cho vào bát. Cậu bê bát lên, có vẻ hơi ghét bỏ nên lại đặt đũa xuống, không ăn nữa. Đôi mắt lại chăm chú xem trận đấu.
“Chắc không có đâu.” Thẩm Du trả lời. Sau một hồi ngẫm nghĩ, cậu ta chợt thấy có chỗ nào đó sai sai bèn quay phắt lại hỏi Triệu Hải, “Mày hỏi chuyện này làm gì?”
Triệu Hải hạ giọng, “Anh Đồng của bọn này muốn tán cô ấy.”
“Mày muốn tán bạn cùng bàn của tao?” Thẩm Du nhướn mày, nhìn sang Lục Châu Đồng. Dù cậu ta đã đoán được phần nào nhưng vẫn ngạc nhiên khi biết chuyện.
Lục Châu Đồng cười xòa, “Cô bạn cùng bàn của mày trông khá được đó.”
Triệu Hải xen vào, “Đúng thế, hôm nay anh Đồng đến lớp anh, nhờ cô ấy gọi giúp anh Chân, anh đoán xem cô ấy nói thế nào?”
Thẩm Du lập tức tỉnh cả người, điều cậu ta muốn nghe nhất chính là chuyện này, cậu ta muốn biết Lục Châu Đồng đã nói gì với Tăng Như Sơ.
“Nói sao?” Cậu chàng vô cùng tò mò.
Triệu Hải hắng giọng nhại theo điệu bộ lúc ấy của Tăng Như Sơ, “Xin lỗi nhé, tôi không quen người này.”
Cậu ta vừa nói xong, cả lũ phá lên cười ầm ĩ.
Phó Ngôn Chân nhéo nhéo vành tai. Cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra thái độ và giọng điệu của người kia khi nói câu này, cùng với gương mặt ngây thơ vô số tội kia như thể thực sự không hề quen biết nhau vậy.