Review Tư Thái Cung Phi, truyện ngôn tình cung đấu cực hay!


Mình rất thích mấy truyện cung đấu, cũng vừa đọc xong một bộ truyện ưng ý cực, đó là truyện Tư Thái Cung Phi của tác giả Thanh Triệt Thấu Minh. Vì thế mình sẵn tiện làm một bài review Tư Thái Cung Phi cho mọi người coi luôn.

1. Thông tin truyện Tư Thái Cung Phi

Tên truyện: Tư Thái Cung Phi (Cung Phi Chính Xác Tư Thế)
Tác giả: Thanh Triệt Thấu Minh
Thể loại: Xuyên qua, Cung đấu, Tình cảm, Ngọt Sủng.
Văn án:
Một câu giới thiệu tóm tắt: Quý nữ thế gia xuyên qua sống một cuộc sống thanh nhàn trong hậu cung.
Hoàng đế: Nếu Hoa Phi là Hoàng hậu, kiếp này của trẫm quả thật không sai lầm.
Hoàng hậu: Hoa Phi không phải là mối uy hiếp, Thục phi mới chính là cây đại thụ trong cung.
Thục phi: Hoa Phi muội muội mọi thứ đều vô cùng tốt, chỉ là, mệnh không tốt.
Trịnh Phi: Xem ra bổn cung không giết chết những tiểu tiện nhân tìm đường chết kia là không được mà! Hoa Phi muội muội, ngươi đừng ngăn ta!
Ninh Quý tần: Hoa Phi tỷ tỷ nếu không có con, có thể chúng ta sẽ là tỷ muội tốt.
Hoa Thường: …
_ _

Đọc truyện tại đây: Tủ truyện ngôn tình cung đấu

2. Review Tư Thái Cung Phi

“Đau đớn thay phận đàn bà
Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung”
(Nguyễn Du)

Mượn lời một câu thơ nổi tiếng của Nguyễn Du để bắt đầu bài review Tư Thái Cung Phi này, vì mình cảm thấy có phần tương tự với số phận của những người phụ nữ chốn hậu cung nói riêng và phụ nữ thời phong kiến nói chung.

Review Tư Thái Cung Phi – Thanh Triệt Thấu Minh

Bi ai nhất của một người phụ nữ phải chăng là việc phải chia sẻ chung chồng với một nữ nhân khác, phải san sẻ tình cảm của người mình yêu nhất với một kẻ khác. Hoa Thường cũng phải chịu cảnh như vậy, nhưng không phải với thân phận thê mà với tư cách một người thiếp, một phi tử trong cung vua. Mười lăm tuổi, nàng vào cung sau đợt tuyển tú, đối diện với những nữ nhân khác, có cao quý hơn, cũng có yếu thế hơn, tất cả đều là những con cáo già trong cung cả, nàng làm gì đây? Chỉ đơn giản là trở thành một Hoa phi dịu dàng, hòa ái, cư xử chín chắn, đúng mực mà giao tiếp với họ thôi.

Đối với hoàng đế bệ hạ, Hoa Thường mang theo một tình yêu vừa thanh thuần, trong sáng vừa mang theo bao suy tư, trăn trở, lo nghĩ. Thường Nhi trở thành một đóa hoa giải ngữ san sẻ nỗi lòng bệ hạ, nói những điều người muốn nói, ân cần với người, chăm sóc người, khuyên can người, từ chối người khi thấy người mệt mỏi, khi thấy đó là việc nguy hiểm với người. Để rồi đối với bệ hạ, đó là chốn dừng chân bình yên nhất của người. Nhưng trong tình yêu ấy cũng mang theo bao bi ai, bao khổ sở. Dẫu biết là đau nhưng chẳng thể kiềm chế mà rung động trước sự ân cần, dịu dàng của người. Dẫu đau đớn, xót xa khi đột ngột nghe tin bệ hạ lập trữ nhưng vẫn phải nở nụ cười, phải vui vẻ từ tận đáy lòng, không thể như kẻ khác mà la hét, mà đập đồ, vì nàng xuất thân từ thế gia. Cũng mang theo bao ngỡ ngàng, bối rối khi biết tin người ưng và nạp vào hậu cung một phi tần mang thân phận kém cỏi. Có nghi ngờ, có vẩn vơ suy nghĩ, có cảm giác mất lòng tin khi mong muốn được gặp mẫu thân bị từ chối rồi lại buồn bã, lại hạnh phúc trước sự thật, trước sự quan tâm của người.

Có một điều rất đặc biệt khiến cho Hoa Thường trở nên khá khác biệt với những nữ chính của các bộ truyện cung đấu khác là Thường Nhi vốn dĩ là người hiện đại từng sống trong thời kì mạt thế nhưng đến với thời phong kiến, nàng mang theo sự điềm đạm, bình tĩnh đúng mực. Hoa Thường không quá mức lạnh lùng như “Nghề làm phi”, nàng cũng chỉ là một cô gái, cũng rung động trước sự ân cần, cũng tự hào trước sự tôn trọng, quan tâm của hoàng đế, cũng biết ghen, cũng hờn và trong nàng, tính cách, suy nghĩ , cách ứng xử dường như cũng bị thuần hóa, cũng mang theo bao tư tưởng lễ giáo phong kiến, cũng mang bao niềm lo lắng cho hôn nhân mai sau của nữ nhi.

Đến với truyện này, bạn có thể khó chịu, có thể bức bối trước sự nhẫn nại, nhường nhịn đến cực hạn của Hoa Thường, không có những cuộc phản công mạnh mẽ, uy vũ như “Diên hi công lược”, bạn có thể thấy khó chịu trước thái độ, trước cách ứng xử của bệ hạ. Nhưng khi đến với truyện này, bạn cũng sẽ hiểu vì sao mọi việc lại như vậy, Hoa Thường mềm mại không có nghĩa là nàng không biết cứng rắn, chỉ khi thật sự trong lòng nàng có một điều gì đó thật quan trọng: một đứa con, nàng sẽ cứng rắn, mạnh mẽ thậm chí còn lạnh lùng, tàn nhẫn hơn tất cả. Còn bệ hạ, người là một vị vua, dĩ nhiên người sẽ có cách ứng xử của một đế vương, có lợi dụng, có lạnh lùng đến tuyệt tình. Nhưng con người ấy, lại thật ân cần với phi tần, trân trọng người cũ, dẫu có bất mãn, khó chịu cũng phải để lại chút mặt mũi, cũng mềm lòng trước những khổ tâm của người bên gối và cũng xót thương, tự trách chính mình trước sự ra đi của một người thiếp. Có lẽ nhiêu ấy đã khiến hắn hơn rất nhiều vị vua khác rồi.

Nổi bật cùng Hoa Thường còn là những số phận khác, những mảnh đời khác hiện lên chốn thâm cung, là hoàng hậu, phi tần, hoàng tử,… mỗi người một cảnh, mỗi người một lòng. Ở đây chẳng có kẻ phản diện chân chính, có chăng chỉ là những trái tim đơn côi, lạc lõng, những kẻ mãi khát khao ánh nhìn của một người, có tham vọng, có ích kỷ nhưng rồi đổi lại chỉ là những cái kết đau lòng, có kẻ rơi vào lãng quên.

Đọc “Tư thái cung phi” cũng như ngậm lấy một viên kẹo đắng bọc đường vậy. Bạn thấy bình yên trước giây phút những vị phi tần mình đầy gai góc kia có những lúc yếu lòng với con, trước những khi lãng mạn đến sến súa giữa hoàng đế với Hoa phi hay những lúc Thường nhi ở bên, chở che cho những đứa trẻ của mình để rồi lại ám ảnh, bi ai trước cái chết, trước số phận oan nghiệt của bao nữ nhân xấu số cũng như rùng mình trước cái chết quá mức diễm lệ của Hoa Thường, lúc này là Kỳ Hiền phi. Đó cũng là một trong những cảnh tôi ấn tượng nhất.

Năm đó, Thường Nhi chắc cũng khoảng ba mấy tuổi rồi, cơ thể lại yếu ớt vì di chứng sau nửa năm chăm sóc bệ hạ bị lao phổi, nàng được hoàng đế dắt ra ngoài, đến Trầm Đô nghỉ ngơi. Nhưng rồi hoàng đế rời đi. Rồi giặc man di kéo đến. Thân cô, thế cô, lực lượng lại mỏng, Trầm Đô chắc chắn thất thủ. Hoa Thường không rời đi, nàng ở lại nơi đây, đại diện cho hoàng thất cùng gánh hoạn nạn với bá tánh, với binh lính.
Người phụ nữ ấy, một thân triều phục quý phi tôn quý, đôi môi hãy còn đỏ thẫm, ngồi tĩnh lặng giữa cung điện ngập tràn mùi hương kì quái, hai bên là cung nhân hãy còn ở lại, là hai tì nữ đã theo người từ lúc tiến cung, nguyện chết cùng chủ tử, nguyện xuống hoàng tuyền hầu hạ người. Người phụ nữ ấy thốt ra những lời khinh bạc, miệt thị bọn man di. Cũng người phụ nữ ấy, trước con mắt ngạc nhiên của kẻ thù, trong lời nguyện cầu ra đi bình yên của người tì nữ, một thân bùng cháy trong đêm rực lửa, nở nụ cười kinh diễm, mang theo sự miệt thị cùng bình tĩnh, cùng nụ cười hạnh phúc của hai ngàn cung nhân, kéo xuống địa ngục hơn hai vạn tám trăm bọn man di kẹt lại trong cung điện hôm ấy. Một trận lửa đỏ rực, trận lửa bảy ngày bảy đêm còn chưa tắt, trận lửa mang màu sắc sử thi, thiêu rụi mọi thứ, đẹp đến nao lòng.

Hoa Thường đi rồi, trong thanh thản và bình yên, để lại đó nỗi đau khôn nguôi cho kẻ còn đó. Điều thứ hai ám ảnh tôi nhiều nhất cũng chính là tâm trạng của con trai Thường Nhi, Tiểu Tứ, sau khi mẫu phi mất. Tiểu Tứ vốn không phải nhi tử thân sinh của Hoa Thường, ban đầu còn bị mọi người chối từ vì căn bệnh tim, chỉ một Hoa phi nương nương năm ấy nguyện chở che. Tiểu Tứ đã từng hoang mang, lo âu, trăn trở muôn ngàn câu hỏi vì sao muốn hỏi mẫu phi khi biết sự thật, cũng đã từng hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi lệ, chỉ còn đọng lại một câu “mẫu phi, con cũng vô cùng, vô cùng yêu người” trước sự ấm áp, che chở hết lòng của mẫu phi. Chính hắn cũng đã bao lần được ở bên, được làm nũng, được lo âu, nhớ nhung mẫu phi, được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt dịu dàng vô bờ của người. Nhưng rồi tất cả bỗng biến mất. Mọi người ai cũng bảo Kỳ Hiền phi đã mất. Người bỗng biến mất. Chỉ còn đọng lại ở đây sự hốt hoảng, rối loạn. Tiểu Tứ kiếm tìm hình bóng mẫu phi, khắp hoàng cung, ra ngoài cung, vừa đi vừa tìm vừa gọi “mẫu phi, mẫu phi, người ở đâu, tại sao người vẫn chưa về…”. Hắn mãi kiếm tìm hình bóng Hoa Thường, nhưng lại chẳng thể thấy đâu, lại chẳng thể chấp nhận lời nói của những kẻ xung quanh, hắn chìm vào hồi ức, vào những kỉ niệm, những năm tháng đẹp tươi bên cạnh người hắn yêu thương nhất trên đời, tim hắn cứ vậy đập từng hồi một cách mạnh mẽ. Để rồi cuối cùng, khi chạm đến làn da đứa con nhỏ của mình cũng là lúc hiện thực hiện diện nổi bật hơn bao giờ hết, hắn phải chấp nhận, đắng cay mà chấp nhận sự thật. Đó cũng là lúc Tiểu Tứ chẳng còn gượng được nữa mà gục ngã. Swnovels “Tư thái cung phi” có lẽ không phải bộ truyện cung đấu xuất sắc nhất nhưng là bộ truyện ám ảnh nhất trong mình, khóc đầm đìa trong mấy chương cuối mà chẳng thể dừng được. Nỗi đau của người này không phải kẻ khác sẽ hiểu và điều ấy có lẽ cũng đúng khi ta nhắc đến niềm hạnh phúc. Trong những năm tháng ấy, chắc chắn Hoa Thường đã rất hạnh phúc, có đau thương, khổ sở, bi ai, nhưng chắc chắn nàng ấy đã từng rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất kì ai, rạng ngời hơn bất cứ nữ nhân nào xuất hiện trong bộ truyện trên.

Dung Phương

Xem thêm:

>>> Review Thời niên thiếu của anh và em – Cửu Nguyệt Hi

>>> List ngôn tình ngược HE không nên bỏ lỡ

Comments

comments