Review Thư của Tề Nhạc Tư – Tần Tam Kiến


Đọc đam mỹ lâu rồi nhưng bộ Thư của Tề Nhạc Tư là cuốn truyện đam mỹ đầu tiên mà tôi đọc theo thể loại thư viết tay đấy. Nếu bạn tò mò thì cùng đến với bài review Thư của Tề Nhạc Tư thôi nào!

1. Thông tin truyện

Tên truyện: Thư của Tề Nhạc Tư

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: đam mỹ, thư tay, tự ti u buồn công X dương quang trong sáng thụ.

Độ dài: 72 chương + 1 phiên ngoại.

Editor: Hạ Xưa
——
Văn án:
Một lá thư tay được gửi từ fan hâm mộ với sự ngưỡng mộ chân thành.

Một lá thư hồi đáp từ tác giả với những ẩn ý trong đó.

———-

Đọc truyện tại đây: Tủ truyện đam mỹ hay

2. Review Thư của Tề Nhạc Tư

Review Thư của Tề Nhạc Tư


Trong rất nhiều cách bày tỏ sự ngưỡng mộ. Có một cách mà tôi không thể hiểu được là viết thư tay. Tại sao hả, vì đơn giản tôi chưa bao giờ biết những con chữ mà họ viết trên giấy đó có phải là sự thật không. Hay nó chỉ là trò đùa dai của ai đó. Nó vừa mang lại cảm giác phấn khích nhưng cũng đầy sự ngờ vực. Thế nhưng để đổi gió tôi lại đi đọc một đoản văn là những lá thư tay kia. Để biết và cảm nhận rằng, ừ suy nghĩ của tôi là chính xác.

Câu chuyện làm cho tôi càng hiểu sâu sắc hơn rằng không phải lời văn của ai đó viết ra, hoa mỹ, đẹp đẽ đến mức nào thì con người họ cũng hoàn hảo như vậy. Không phải không có ngoại lệ. Chỉ là vừa vặn tác giả Khang Đằng của chúng ta là người như vậy. Không một ai biết Khang Đằng là ai, anh ở đâu, hình dáng thế nào, nó là sự bí ẩn của riêng anh. Nhưng lời văn của anh lại có sức hấp dẫn vô cùng, ít nhất là đối với Tề Lạc Tư, Tề Nhạc Tư thần tượng tác giả Khang Đằng, cậu gửi thư cho anh với một sự háo hức chờ mong. Một lá thư trong vô số các lá thư khác. Nó đến được với tay anh. Đó là sự bắt đầu.

Những lá thư tay trao đổi của họ vừa tự nhiên và thân thiết, làm cho tôi nhớ lại quãng thời gian ngây ngô khi ngồi trên sân trường. Khang Đằng qua những lá thư càng bộc lộ mình nhiều hơn, chỉ là những câu văn anh viết ra sao lại trải đời đến thế.

Anh nói gia đình anh hạnh phúc, anh chỉ là một thiếu niên bình thường, anh cũng lo lắng về những kì thi, về sự vất vả khi lên lớp mới. Cái cách anh nói về gia đình mình thật hạnh phúc, giống như một gia đình ấm áp nhưng nó lại là một tấm màng mỏng manh che đậy cho một sự thật vô hình. Con người ta càng thể hiện ra bên ngoài thứ gì nhiều thì chắc chắn nội tâm họ đang khao khát thứ đó vô cùng mãnh liệt.

Khang Đằng kể về gia đình của mình đẹp đẽ đến đâu thì càng bại lộ gia đình ấy thối nát chừng nào. Có người từng nói đầu thai là một loại kĩ năng. Nếu kĩ năng không tốt thì sao, thì ráng chịu, xã hội này vô cùng công bằng đối với tất cả mọi người. Chỉ là, kĩ năng của Khang Đằng là tệ hại nhất, anh sinh ra có cha có mẹ. Chỉ là bạn không tưởng tượng nổi, cha bạn sao lại nằm nhoài trên người bạn, với sự âu yếm quá mức bình thường, lại cứ có thứ gì đó nóng hổi đụng vào người bạn. Điều đó càng kinh tởm hơn khi mẹ của bạn chỉ đứng lạnh lùng đứng nhìn.

Tôi tự hỏi rất nhiều lần. Tại sao vậy, gia đình không phải là cái nôi của giáo dục sao, gia đình là nền tảng để đứa trẻ bước chân vào đời sao. Sao họ lại trở nên tàn nhẫn như thế?

Đặt suy nghĩ của chúng ta vào Khang Đằng mới thấy được thế giới này chẳng có gì làm anh luyến tiếc. Chả có gì sai khi Khang Đằng chỉ muốn chết quắt đi cho xong. Cái cớ níu giữ Khang Đằng chính là kết liễu sinh mạng cha của mình. Bằng chính đôi tay này, buộc ông ta phải trả giả những gì đã gây ra cho anh. Nhưng mà cái cớ của anh vụng về cứ như một cây cỏ dại mọc ven đường. Cây cỏ dại đó sống ngoan cường nhưng ai biết được nó sẽ bị nhổ lên một cách dễ dàng. Giống như cha anh vậy, ông ta chết rồi, cái lí do sống duy nhất của anh cũng bị tước đoạt.

Anh chơi vơi giữa cuộc đời này, mẹ anh chỉ nói bà đi bước nữa, không mệt lời xin lỗi, không một giọt nước mắt. Tàn nhẫn biết bao và cũng thật chua xót dường nào.

Cuộc sống đó lại càng đáng cười hơn khi có một người ngưỡng mộ anh từ những thứ dối trá anh dựng nên. Dối trá mãi chỉ là dối trá. Có lẽ, anh và Tề Nhạc Tư ngay từ ban đầu đã giống như chữ X.

Tề Nhạc Tư có gia đình mà anh mong ước, có tính cách sáng sủa trái ngược với anh. Anh ích kỉ, lừa gạt cậu, anh ganh tị với cậu, anh cũng muốn kéo cậu xuống vũng bùn này chung với mình. Còn cậu vẫn thật ngu ngốc, tin lời của anh. Anh cũng hiểu rõ cái đạo lí này. Nhân sinh nhàm chán gặp gỡ thoáng qua, những lá thư như gió thổi mây bay, liệu giữ được bao lâu. Con người ta chỉ thích níu giữ những thứ tốt đẹp, còn những thứ đen tối dơ bẩn ấy, nào có ai cần biết, họ tránh còn không hết ấy chứ. Trong những ngày tháng chán chường đó, anh tự động cắt liên lạc với cậu, giống như cách anh học lại cách yêu bản thân một lần nữa.

Chỉ là Khang Đằng không biết, cuộc đời này là một ván cược. Mà Tề Nhạc Tư là ẩn số mà Khang Đằng không thể lường trước được. Anh không đợi được mẹ anh nói xin lỗi. Nhưng Tề Nhạc Tư đợi được, cậu đợi 2 năm, vẫn sống trong sự giả dối của anh, có ân cần hỏi thăm, có những mẫu chuyện lặt vặt, đến những lời thú nhận yêu anh buồn bã nhưng cũng đong đầy hy vọng. Cậu vẫn viết thư cho anh mà chưa một lần gặp mặt, mà anh hai năm rồi cũng chẳng thèm hỏi thăm lấy một lời.

Truyện cùng tác giả: Review đam mỹ truyện Sự kiện sát nhân tại Vịnh Thiên Nga


Mọi người đều rời bỏ anh mà đi, chỉ có cậu là còn ở lại. Có thể nói, Tề Nhạt Tư cưỡng ép đi vào cuộc sống của anh, rồi lại mang lại cho anh một cảm xúc lạ thường. Cũng nhờ những lá thư ngu ngốc nhưng chân thành đó kéo anh ra khỏi vũng lầy. Anh từ người không có tương lai, không có hy vọng, không tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình, chậm rãi đứng dậy. Chậm rãi vạch trần cái con người xấu xí của anh trong quá khứ. Đổi lại có thể mất đi Tề Nhạc Tư mãi mãi, nhưng anh nguyện ý.

Yêu một người là luôn cầu mong đối phương luôn hạnh phúc. Trong quá khứ anh chưa từng làm đúng một lần, anh hèn nhát lại tự ti, nhưng lần này anh làm đúng. Hai người yêu nhau nếu muốn lâu dài thì không có gì là bí mật. Để rồi anh nhận đựơc còn nhiều hơn thế nữa. Đó là sự tha thứ, sự an ủi của Tề Nhạc Tư.

—–
Em nghĩ, nếu em là anh, đại khái em không thể giống như anh, em vừa yếu đuối vừa ngu ngốc, có lẽ đã sớm tự tử rồi.

Cho nên, Khang Đằng, tại sao anh vẫn cảm thấy bản thân không đáng được yêu thương? Trên thế giới này không có ai so với anh càng đáng giá để em yêu hơn.

Chân chính bắt đầu nghiêm túc đọc sách là bởi vì anh, bởi vì đọc được văn chương của anh, còn có bởi vì cùng anh viết thư, không muốn cứ vô tri ngây ngốc như vậy, cho nên mấy năm nay bắt đầu học hỏi đọc thêm rất nhiều.

Nhưng mà, cuốn sách buồn thảm đau đớn nhất em từng đọc cũng không khiến em đau lòng bằng nhật ký của anh.

Nỗ lực của mọi người nhất định đều sẽ có kết quả, anh nỗ lực sống, cho nên cuộc sống của anh trở về quỹ đạo, em nỗ lực đến gần anh, anh cũng chầm chậm tiến về phía em.

Tất cả mọi thứ đều là đáng giá, đúng không?

——
Phải tôi nghĩ là đáng giá. Sự nỗ lực bước đến bên Khang Đằng là đáng giá. Nỗ lực của Tề Nhạc Tư với Khang Đằng giống như 100 bước chân. 99 bước cậu đã một mình bước. Bước cuối cùng Khang Đằng bước lại bên cậu. Tôi thấy đáng giá vô cùng. Vì sự nỗ lực của Tề Nhạc Tư, vì sự dũng cảm của anh. Họ tìm thấy nhau, nguyện cùng nắm tay nhau.
Truyện chỉ gói gọn là những đoản văn ngắn nhưng tác giả đã viết vô cùng tỉ mỉ, súc tích. Miêu tả trọn vẹn cái hồn của nhân vật. Nó không quá ngược nhưng cũng man mác buồn. Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy bất công vì cha mẹ Khang Đằng không chịu bất kì tội lỗi gì. Nhưng tôi nghĩ không sao cả, cái kết này đã rất đẹp rồi. Cám ơn bạn đã đọc hết bài review Thư của Tề Nhạc Tư này! [
Xem thêm:

>>> Review: Thê Vi Thượng, cuốn đam mỹ sủng cực hay!

>>> Góc cảm nhận truyện: Ma đạo tổ sư – Mặc Hương Đồng Khứu

Comments

comments