Góc cảm nhận truyện Diễm quỷ – Công Tử Hoan Hỉ


Review truyện Diễm quỷ

Thật ra “Diễm quỷ” là cuốn truyện mình đã đọc rất lâu rồi nhưng lại chưa làm một bài cảm nhận nào. Đến giờ đọc lại mình mới có can đảm “lau nước mắt” để làm bài cảm nhận này. Hy vọng các bạn thích!

1. Sơ lược thông tin truyện Diễm quỷ

Review Diễm quỷ

Tên truyện: Diễm Quỷ
Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ
Thể loại: Đam mỹ, huyền huyễn, linh dị, cổ đại, ngược, HE.
————————–
Văn án:

Nguồn cơn cớ sự, kể ra cũng thật hoang đường…
Tiên đế xưa hóa thành thỏ ngọc, sa phàm trần lánh nạn lại mắc bẫy thợ săn. Gã thợ săn ranh mãnh tham lam đòi thưởng công bằng bá đồ vương nghiệp.
Phần thưởng mưu mô ấy, cuối cùng kết cục chẳng vẹn tròn. Trước khi giáng ma tinh hủy diệt vương triều, Thiên Đế đã đóng lên mặt đất một đoạn sử thương đau: huynh đệ tương tàn, thí vua cướp ngôi, gian thần lộng hành, tình nhân tuyệt vọng,…
Rồi gió thổi tung tro tàn sách sử. Rồi mưa phủ rêu kí ức cố nhân.
Kẻ đầu thai thường dân, kẻ quay về chốn cũ, kẻ lục thần vô chủ, kẻ lạc phách vô hồn.
Riêng mình Diễm quỷ vẫn không buông chấp niệm, vẫn kiên tâm tìm gắn những đổ vỡ tổn thương.
Ba trăm năm ân đền oán trả, bất nhập luân hồi. Bao kiếp người sở cầu bất đắc, ái hận khôn nguôi…
————————–—-

Đọc truyện tại đây: Tủ truyện đam mỹ hay hoàn

2. Phần review truyện Diễm quỷ

Hỏi thế gian ái tình là chi, mà khiến con người ta u mê chìm đắm, ngàn năm vạn năm không thể tách rời. Hỏi thế gian mấy ai không một lần rung động, mai này bước qua cầu trên sông Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà vẫn thương nhớ không nguôi. Lại hỏi thế gian một chữ tình mạnh mẽ thế nào, dù hận vẫn không thắng nổi chữ yêu, dù biến thành quỷ vẫn nhớ nhung một người… Hận ngươi, nhưng ta càng hận chính mình.

Một người phải yêu nhiều bao nhiêu mới dằn vặt bản thân đến thế, mới khiến mình chịu khổ đau đến vậy? Có thể từ bỏ tất thảy, tiêu dao tự tại, cớ sao hành hạ bản thân đau đến nghẹt thở? Vì ai, vì cớ gì, đáng sao?

Yêu hận dằn vặt, ai thấu cho y. Ngọt ngào như hương hoa, khắc tận tâm can, ai nào nỡ quên. Đắng hơn cả bát thuốc đen kịt một màu, nhắm mắt nuốt xuôi lòng buồn ai thấu. Ngọt bùi cay đắng đan xen, không thể tách biệt, mùi vị của ái tình phải chăng là thế?… Đến thế là cùng.

Truyện Diễm quỷ sẽ khiến bạn như chìm đắm vào những cảm xúc yêu hận đan xen.

————————–

Bạch y nam tử, đôi mắt xám sâu xa, thoáng gợn vầng mây âm u cuối trời, bờ môi đỏ thắm cong lên nét cười giễu cợt. Gương mặt trang điểm kỹ càng và diễm lệ như nữ tử khiến người ta ớn lạnh từ tận đáy lòng.

Ba trăm năm trước, thâm cung lạnh lẽo chỉ có hắn và y, y một thân cô độc trung thành với hắn, vì hắn không màng tất cả, nguyện hi sinh một đời quý giá.

Ba trăm năm trước, một thân tiếng vang xa gần gian thần, Tang không còn là Tang Tằm, Tang chỉ còn là Tang, người người khinh nhờn căm ghét.

Bảo vì danh tiếng chẳng qua chỉ chuốc tiếng ác. Nói về lợi lộc thì y nổi tiếng nhất vô sở cầu, trái lại sở thích người khác, y nắm rõ như lòng bàn tay. Y nói:” Không vì danh tiếng, không vì lợi lộc, không vì quyền thế, trừ những thứ đó ra, ta còn có thể vì điều gì chứ?”

Không ai nhớ từng có một Tang Mạch. Không ai nhớ đến thì y tự nhớ lấy, tự cúng giỗ cung phụng, chẳng hề chi, vậy mà chẳng thể nguôi lòng.

Nhưng mấy ai hiểu cho nỗi lòng của y? Y chỉ đơn thuần là một Tang Mạch si tình, vì hắn mà yêu mà hận.

Tử Hy như ca như phụ, y không dao động tự tay đẩy huynh vào con đường chết, chỉ vì Tử Hy là một quân cờ trong âm mưu của hắn. Tiểu muội ruột thịt, y cũng không buông tha, hại chết muội phu, hại nàng quy y cửa Phật, ba trăm năm cô khổ lênh đênh, kiếp sống ngắn ngủi cũng chẳng vẹn tròn. Trung thần trong triều như hòn đá chắn lối đi, cái gai trong mắt, y thâm trầm làm quân sư gợi ý cho hắn, hại họ tan hoang một đời, mẹ già ngóng con mỏi mòn ba trăm năm đằng đẵng.

Tất cả, y đều dám làm, dù đón chờ y là hình phạt đòn roi ác liệt, là cảnh róc da róc thịt ám ảnh đời y, là độc hủy hoại lục phủ ngũ tạng, là phỉ nhổ muôn đời nhục nhã rẻ rúng, y chấp nhận tất thảy. Nhưng thứ y nhận được từ hắn, người luôn miệng nói “ Tang Mạch, ta chỉ tin tưởng một mình ngươi thôi”, là sự chà đạp nhục nhã, cùng lời nói vô hình nhẫn tâm, khác nào vạn tiễn xuyên tim, khiến y tan tác hao mòn như lá khô héo úa cuối thu.

“Gã là Tắc Hân của ngài, vì gã, ngay cả giang san ngài cũng không màng.”

“Dù phải phụ cả thiên hạ, ngài cũng không phụ gã.”

“Ta không phải Tắc Hân, nhưng lúc nào ngài cũng tìm kiếm bóng dáng hắn nơi ta.”

Nếu nói Tử Hy là vết thương không lành, là giọt máu đầu tiên nhỏ từ tim Diễm quỷ, thì Sở Tắc Quân là con dao cắm phập vào buồng tim đó, đau đớn trước giờ đều vì hắn mà ra.
Hỏi Tang Mạch có hận Tắc Hân không? Y hận, nếu không vì gã, mọi sự sao bước đến ngày hôm nay.

“Vì tên hoàng đế đó mà ngươi mất mạng, sao ngươi không hận hắn?”

“Cả tim hắn ta cũng móc ra ăn rồi, ngươi bảo ta có hận hay không?”

Dẫu vậy, ba trăm năm sau, y vẫn một mực bảo vệ hậu kiếp Nam Phong của gã, y nợ gã.

Dẫu vậy, ba trăm năm lạnh lẽo, y vẫn đem bản thân ra bù đắp tội lỗi, tội của y và cả của Sở Tắc Quân. Tử Hy đã mất, Tắc Minh chẳng còn, Tắc Hân Tiểu Nhu năm xưa cũng tiêu tan, chuyện cũ thành mây khói, mọi người đều lãng quên, duy Diễm quỷ ghi lòng tạc dạ, ép mình nhớ kĩ, dù chỉ hình dáng một chiếc lá thu lìa cành, tự mình gánh vác hết thảy quá vãng thị phi.

Người y yêu bị Tắc Hân cự tuyệt, giận dữ đuổi ra cũng chỉ biết lủi thủi quay về ôm ấp y trút bầu bi luỵ: Tang Mạch, tại sao ngươi không phải là hắn? Y quá yêu Sở Tắc Quân. Nhìn hắn vui giận vì Tắc Hân, học cách dịu dàng nhân nhượng, cả cách nũng nịu, y đau đến mức chết lặng. Nỗi đau của hắn có thể giải bày với y, còn nỗi đau của y biết giãi bày với ai?

Y không phải Tắc Hân của hắn, y là Tang Mạch, y tàn nhẫn âm độc, tội ác tày trời, y dùng thủ đoạn tàn khốc đổi lấy thiên hạ cho hắn, nhưng ngoảnh lại hắn đem sự lương thiện của Tắc Hân ra đánh giá y. Hắn dần dà chán ghét y, muốn biến y thành Tắc Hân. Còn y, y bứt rứt chọc tức hắn, mỗi lần trông thấy vẻ ghê tởm trong ánh mắt hắn, y lại khoan khoái khó tả. Y cảm thấy hắn thật đáng thương.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, trốn tránh đủ đường, tổn thương tàn nhẫn, vẫn không thoát được…

Không Hoa khẽ mỉm cười, gò má ngấn lệ: “Tang Mạch, chúng ta cược một ván nữa đi. Ta đem tất cả của ta ra cược, cược lấy yêu hận của ngươi.”
————————–
Cả một câu chuyện tình khắc cốt ghi tâm gói gọn trong 14 chương. Hãy đọc truyện Diễm quỷ, để cảm nhận, để trải lòng, để thấu hiểu. Có chăng đâu đó trong dòng cảm xúc, ta chợt bất ngờ phát hiện bóng dáng mình nơi nhân vật, đồng cảm, tương thông…

Xem thêm:

>>> Góc cảm nhận truyện: Ma đạo tổ sư – Mặc Hương Đồng Khứu

>>> Review đam mỹ truyện Sự kiện sát nhân tại Vịnh Thiên Nga

Comments

comments