Chương 27: Ngôn Phong chết (2)
Vòng đến sườn núi bên kia, cuối cùng mưa cũng tạnh.
Đến lưng chừng núi, Ninh Tĩnh dừng lại, Tô Lương đi lên trước thì thấy một hố đất, bên cạnh có một… con heo rừng nằm chết ở đó?
“Hôm qua huynh chôn Diêu Uy ở đây sao?” Tô Lương cảm thấy như gặp ma.
Sao thi thể của Diêu Uy lại biến thành xác một con heo rừng rồi?
Ninh Tĩnh đi qua bên cạnh mấy bước, xem xét dưới gốc cây có vài dấu chân mờ.
Tô Lương cúi người, phát hiện con lợn rừng này mới chết chưa lâu, máu vẫn còn đang chảy ra.
Tuy Tô Lương là người xuyên không tới đây nhưng cô cũng không thực sự cho rằng có ma giữa ban ngày ban mặt.
“Có người đổi xác Diêu Uy đi ư? Chắc lẽ là Lương thúc chưa đi, đang âm thầm bảo vệ huynh chăng?” Tô Lương nghĩ tới một loại khả năng.
Ninh Tĩnh lắc đầu: “Ông ấy đi rồi.”
Không phải Lương thúc, nhưng quả thật đã có người mang xác Diêu Uy đi, lại để xác một con heo rừng ở đây.
Heo rừng rất lớn, Tô Lương nghĩ một chút, nói: “Nhà Bạch đại nương đã giúp chúng ta rất nhiều, để họ mang con heo rừng này đi bán, tiền hai nhà chia đều được chứ?”
“Được.” Ninh Tĩnh lắc đầu: “Ta ở lại trông, cô về gọi người đi.”
*
Tô Lương xuống núi bèn tới thẳng nhà họ Bạch.
Vì tránh phiền toái nên cô nói mình và Ninh Tĩnh đã giết con heo rừng kia.
Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc đến mức tròng mắt như muốn rơi cả ra ngoài: “Heo rừng lớn á? Vừa rồi còn mưa cơ mà, thế mà hai người còn lên núi bắt heo rừng à?”
Tô Lương cũng hiểu được, đúng là nghe chuyện này thì sẽ thấy cả cô và Ninh Tĩnh đều có vấn đề về đầu óc…
“Sai nha tới đây, không có chuyện gì chứ?” Ông Bạch hỏi.
Tô Lương lắc đầu: “Không sao. Là công tử nhà Hoàng viên ngoại ở trấn trên mất tích, hôm trước chúng ta có một chút xung đột với nhau ngoài đường nên họ tới tìm người, còn soát núi, nhưng không phát hiện được gì nên đi rồi.”
“Hai người cũng theo lên núi tìm kiếm, sau đó gặp được heo rừng nên giết à?” Mắt Bạch Tiểu Hổ sáng rực: “Đúng là lợi hại thật đấy! Cha đệ cũng chưa từng săn được con heo rừng nào!”
Bạch Bằng vỗ gáy Bạch Tiểu Hổ: “Để ta đi kéo con heo rừng xuống núi giúp Ninh công tử và Ninh phu nhân.”
Tô Lương cười: “Ta tới nhờ Bạch thúc giúp kéo heo rừng đi bán, tiền hai nhà chia đôi.”
Người nhà họ Bạch đều sửng sốt, Bạch Bằng vội từ chối, nhưng Tô Lương lại rất kiên quyết, nói nếu bọn họ không đồng ý chia tiền thì sẽ đi tìm người khác giúp.
“Mau đi đi!” Bạch đại nương đẩy người đi.
Trải qua mấy ngày vừa rồi, bà ấy biết Tô Lương là người có tính cách nhanh nhẹn, nói muốn chia cho nhà mình đều là lời thật lòng.
Ông Bạch dẫn theo hai người con, Bạch Tiểu Hổ cũng muốn đi xem, mấy người đeo dây thừng và vác gậy gỗ theo Tô Lương lên núi.
Ninh Tĩnh vẫn đứng chờ ở chỗ cũ, trong thời gian này cũng không thấy có ai khác xuất hiện.
Chờ đến khi khiêng được con heo rừng về tới nhà họ Bạch thì trời đã nhá nhem tối.
Ông Bạch nói sáng sớm ngày mai sẽ mang heo lên bán cho tửu lầu ở trấn trên.
Bạch đại nương đã nấu xong cơm, nhất định giữ Tô Lương và Ninh Tĩnh ở lại ăn, còn nói mình sẽ mang cơm cho huynh muội Ngôn Phong, Ngôn Vũ.
Tô Lương nghĩ Ngôn Vũ cũng chưa thể tỉnh lại, càng không muốn quan tâm tới Ngôn Phong, vì thế cùng Ninh Tĩnh ở lại nhà họ Bạch ăn tối.
Bạch Tiểu Hổ đề nghị cắt một miếng thịt heo rừng ra nấu, bị mẹ nó véo tai.
Muốn bán cho tửu lầu thì phải để nguyên con.
Tô Lương cười khẽ: “Chờ hôm nào lại giết một con khác rồi mời Tiểu Hổ ăn thịt nhé!”
“Đây là tẩu nói đấy nhé!” Bạch Tiểu Hổ hưng phấn nói, nghênh ngang nhìn cha mẹ mình.
Bạch Tiểu Hổ còn một đứa em trai mới sáu tuổi, nhũ danh là Trụ Tử, ốm yếu nên không bao giờ ra khỏi nhà.
Nhà họ Bạch nghèo cũng chỉ vì từ khi đứa bé này ra đời phải không ngừng uống thuốc dưỡng bệnh, năm ngoái còn phải bán đi hai mẫu đất.
Còn chưa ăn xong bữa cơm mà Trụ Tử đã ngủ gục trong lòng ông Bạch.
Tô Lương nghĩ hôm khác sẽ tranh thủ kiểm tra bệnh cho Trụ Tử, hôm nay quá muộn rồi.
Ninh Tĩnh và Tô Lương không chê đồ ăn của nhà họ Bạch thiếu dầu mỡ, cũng không ghét bỏ Bạch Tiểu Hổ đến gần mình.
Tô Lương là người hiền hòa.
Còn Ninh Tĩnh tuy có khí chất trong trẻo, lạnh lùng nhưng cũng không phải kẻ ngạo mạn.
Chờ bọn họ đi rồi, ông Bạch mới cảm thán: “Đây mới chân chính là quý khí!”
Đúng lúc Ninh Tĩnh và Tô Lương rời khỏi nhà họ Bạch, cùng nhau về nhà thì một bóng đen lặng lẽ nhảy vào trong sân nhà họ, tới trước phòng Ninh Tĩnh rồi nhanh chóng đi ra, lại đi vào phòng mà Ngôn Phong và Ngôn Vũ ở.
Ngôn Vũ chìm trong cơn mộng mị, Ngôn Phong mở to mắt, ánh mắt âm trầm.
Người kia đi tới bên giường, đá vào Ngôn Phong.
“Ai?” Ngôn Phong không khỏi kinh hãi.
Một cái mặt nạ quỷ đột nhiên ghé sát mặt Ngôn Phong, ánh mắt gã tràn ngập kinh hãi, ngay sau đó, một cái dùi kề sát yết hầu gã.
Lạnh lẽo và sắc nhọn khiến cho lông tóc gã không khỏi dựng ngược!
Tiếp theo đó, một tiếng “choang” vang lên trong trẻo, cái búa đập lên cái dùi, cổ Ngôn Phong lập tức bị đâm thủng, máu phun ra như thác, ngay lập tức chết đi.
“Thôn Tô gia, Ninh Tĩnh, nhiệm vụ hoàn thành.” Mặt nạ quỷ đứng thẳng người lên, sau khi lầu bầu mấy tiếng thì biến mất không thấy tung tích.