Ương ngạnh – Bất Kiến Đương Niên – Chương 8


Chương 8

Thứ Sáu.

Tiết trời buổi sáng khá âm u, sương mù dày đặc bao trùm cả thành phố khiến người ta cảm thấy tức ngực khó thở. Hôm nay khi Tăng Như Sơ đến lớp đã có rất nhiều bạn học ở đó, từ xa đã nghe thấy tiếng ầm ĩ vang ra.

Cô loáng thoáng nghe thấy mọi người đang bàn tán về chuyện Phó Ngôn Chân chia tay Tả Hân Hàm. Hóa ra tối hôm qua Phó Ngôn Chân gửi tin nhắn nói thẳng thừng với bọn họ rằng “Chẳng có chuyện gì cả.” Thế nhưng cô cũng nghe mang máng mọi người có nhắc đến tên mình. Phòng học vốn đang nhốn nháo lại im bặt khi cô bước vào, tầm mắt mọi người đổ dồn về phía cô, nét mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Tăng Như Sơ vô thức cúi đầu liếc qua quần áo trên người. Bộ đồng phục ngay ngắn phẳng phiu không mặc trái. Hồi cô còn học ở Thực Nghiệm, trong lớp có một bạn nam vội vàng đi học mà mặc quần áo trái, vừa bước vào cửa cả lớp đã cười ầm lên. Cô lại sờ mặt mình, lòng bàn tay sạch sẽ không dính vết bẩn.

Tăng Như Sơ bước về chỗ trong sự nghi hoặc.

Hai phút sau, Triệu Doãn Điềm ngáp dài đi vào lớp. Tối hôm qua cô ấy thức khuya xem phim, sáng lại phải dậy sớm đi học, giờ không tài nào mở nổi mắt, đành phải vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh rửa mặt.

Thấy Tăng Như Sơ đã đến, Triệu Doãn Điềm vội nói, “A Sơ, cho tớ mượn vở bài tập Toán để chép đi.” Tăng Như Sơ đáp “Ừm” rồi đưa vở cho cô bạn. Triệu Doãn Điềm nhận lấy, lắc lắc cái đầu đang nặng trĩu, sực nhớ ra chuyện gì đó, nháy mắt hỏi, “Cậu quen Lục Châu Đồng từ lúc nào thế?”

Tăng Như Sơ sửng sốt trả lời, “Tớ không quen cậu ta…”

Hai người mới nói với nhau được đôi ba câu, đâu thể coi là quen biết? Suy nghĩ của cô trước giờ vẫn đơn giản như vậy.

Triệu Doãn Điềm lấy bút trong hộp đựng, bật nắp, “Vậy sao cậu ta lại nói muốn theo đuổi cậu?”

Tăng Như Sơ khó hiểu: “…”

Triệu Doãn Điềm rút điện thoại, định mở nick QIQ của Thẩm Du cho cô xem nhưng chợt khựng lại, hỏi cô, “Cậu kết bạn trên QIQ với Thẩm Du chưa?”

Tăng Như Sơ đáp, “Rồi.” Cô đã kết bạn với cậu ta từ hôm khai giảng. Cậu ta gửi lời mời kết bạn trước, lại là quản trị viên của nhóm lớp.

“Cậu vào nick cậu ta xem đi.” Triệu Doãn Điềm khinh thường bĩu môi, “Còn lâu tớ mới cho con chó này thêm lượt ghé thăm.”

Tăng Như Sơ mò tìm điện thoại trong cặp sách. Sau khi trở thành bạn trên QIQ, cô và Thẩm Du chưa từng gửi tin nhắn cho nhau, cũng không thay đổi biệt danh, giờ không biết nick của cậu ta lạc trôi đến chỗ nào rồi.

Cô đành phải vào nhóm lớp rồi tìm nick của Thẩm Du. Ngón tay vuốt nhẹ màn hình, liếc thấy một ảnh đại diện là nhân vật hoạt hình khá cá tính. Nhân vật đó có bộ tóc màu xanh bạc hà, trang phục khêu gợi, ngực to, eo nhỏ, đôi mắt long lanh quyến rũ. Nhưng đây chẳng phải là nick của Thẩm Du.

Đầu cô chợt nhảy ra mấy chữ: Đồ háo sắc.

Trong nhóm lớp, từng người đã được sửa lại biệt danh. Cô tìm được nick của Thẩm Du khá dễ dàng, mím môi đắn đo mãi, rốt cuộc vẫn tò mò bấm vào xem trang cá nhân của cậu ta. Bấy giờ cô mới nhìn thấy một bài viết mới nhất được đăng lên lúc hơn mười giờ đêm qua.

“Đố vui có thưởng! Lục Châu Đồng A7 muốn theo đuổi Tăng Như Sơ lớp mình, dự đoán theo đuổi được bình luận 1, không theo đuổi được bình luận 2.”

Mọi người lũ lượt bình luận bên dưới. Bình luận của Thẩm Du được đẩy lên đầu.

“Anh Chân bình luận 2 kìa! Ai thua phải mời ăn, tập hợp ở Lâm Giang! Mọi người làm chứng!”

Tăng Như Sơ không biết nói gì nữa.

Suốt cả buổi sáng, người bên lớp A7 thỉnh thoảng lại đi qua ngó nghiêng hoặc đứng ngoài khung cửa sổ ngóng vào, hỏi thăm ai là Tăng Như Sơ, họ muốn xem cô trông ra làm sao. Quần chúng nhiệt tình trong lớp cũng rất kiên nhẫn chỉ về chỗ ngồi của cô cho bọn họ. Giữa mọi lời bàn tán ấy, đánh giá về vẻ ngoài của cô bất phân thắng bại giữa “Trông khá xinh xắn đấy” và “Cũng thường thôi”.

Hết tiết ba mới thấy Phó Ngôn Chân bước vào lớp. Hôm qua cậu tập luyện đến đêm muộn vì cuộc thi quan trọng sắp tới. Sáng nay không tài nào dậy nổi nên cậu cũng mặc kệ. Vừa ngồi xuống ghế đã úp mặt lên bàn ngủ.

Trùng hợp tiết này lại là tiết Văn của Trương Minh. Bà đi đến gõ cộc cộc vào mặt bàn, “Giường nhà cậu không rộng hay không mềm thế hả?”

Phó Ngôn Chân ngước lên, khuôn mặt ngái ngủ, đôi mắt lờ đờ nhìn Trương Minh, môi nhếch lên thủng thẳng đáp lời, “Rộng, cũng mềm, nhưng không có gì thôi miên nên khó ngủ.”

Tiếng cười khúc khích vang lên đâu đó trong phòng học. Ngay khi Trương Minh muốn quát mắng cậu một trận thì chuông tan học vang lên. Bà lập tức thu dọn sách vở trên bàn, nói rằng phải đi tìm “chủ nhiệm cái lớp này”.

Song Tăng Như Sơ nhận thấy một điều, Phó Ngôn Chân vừa đến thì cô lại có những phút giây yên bình bởi mọi người bắt đầu chuyển hướng câu chuyện về phía cậu.

Sau đó, hoa khôi Lý Mộng Lộc của lớp cô lượn vài vòng, cố tình nói với Phó Ngôn Chân, “Hôm cậu đi thi có cần một nhóm đi theo cổ vũ không?”

Phó Ngôn Chân vẫn úp mặt, “Không cần.”

Lý Mộng Lộc còn đang muốn nói thêm thì cậu đã đứng dậy đẩy ghế ra ngoài nghe điện thoại.

Tăng Như Sơ nhìn quanh lớp học, cô chợt cảm thấy mọi người ở đây đang trải qua một cuộc sống của con mèo béo lười biếng, chỉ ăn và ngủ. Bọn họ như thể không cần quan tâm đến việc có đỗ đại học hay không, nét mặt ai cũng mỏi mệt ngái ngủ.

Trước đây cô học ở lớp chọn, học sinh bên đó luôn nói chuyện bài vở, ngay cả lúc ăn cơm. Nhưng bên này quả thật có khá nhiều người không để ý đến việc thi đại học, như nhóm Thẩm Du đã xác định sẵn sẽ đi du học.

Khả năng nói tiếng Anh của Thẩm Du rất tốt. Cậu ta có thể nói lưu loát theo giọng Mỹ mà chẳng gặp trở ngại. Buổi học hôm trước cậu ta bị giáo viên bắt đứng dậy trả lời mà phải trả lời bằng tiếng Anh, một người hỏi một người đáp trôi chảy như đang nói chuyện bình thường.

Còn ở Thực Nghiệm, thành tích môn tiếng Anh của học sinh rất tốt nhưng lại bị “câm điếc” khi phải thực hành. Bọn họ chỉ thiên về đọc viết chứ không thể giao tiếp.

Hết giờ học, Tăng Như Sơ được thầy Viên An gọi vào văn phòng hỏi han, chủ yếu quan tâm cô có thích ứng được với nếp sinh hoạt ở Nhã Tập không. Phải ngồi nói chuyện một lúc nên cô không kịp đi ăn với Triệu Doãn Điềm.

Ăn trưa xong, cô ghé vào cửa hàng văn phòng phẩm ngoài trường mua hộp ngòi chì. Trên đường về cô cắm tai nghe vào điện thoại, bật vài bài hát thư giãn. Gần đi đến khu phòng học thì điện thoại vang lên tiếng chuông thông báo. Triệu Doãn Điềm gửi tin nhắn QIQ hỏi rằng cô có thể mua giúp mình chai nước không. Cô nhanh chóng nhắn lại, “Được.”

Cách đó không xa là sân vận động. Gần đó có máy bán hàng tự động nên cô đi sang cũng tiện. Nhưng khi gần đến nơi mới thấy vài cậu học sinh đang xúm quanh cái máy, trông không giống như xếp hàng. Trong đám người đó có cả Lục Châu Đồng. Cô còn đang do dự có nên đến mua không thì đúng lúc có người lên tiếng, “Hết nước rồi.”

“Thế này thì còn ai uống được nữa?”

Biết hết nước, Tăng Như Sơ dợm bước ra ngoài. Lục Châu Đồng tình cờ xoay người, cậu ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô, “Ố? Sao cậu cũng ở đây?”

Tăng Như Sơ cực chẳng đã đáp lại, “… Đến mua chai nước.”

“Hết nước rồi, cậu lấy của mình đi.” Lục Châu Đồng lại gần, muốn đưa chai nước trong tay cho cô.

Tăng Như Sơ lắc đầu tỏ ý không nhận. Cô không muốn nhận đồ của cậu ta.

Lục Châu Đồng gãi gãi đầu, nét mặt khá lúng túng. Những nam sinh đi cùng cậu ta bắt đầu huýt sáo trêu chọc. Nhưng một Lục Châu Đồng thường ngày vẫn hay nói chuyện tiếp xúc với các bạn nữ không thấy có gì phải ngượng.

Tăng Như Sơ lại chẳng được bình tĩnh như thế, gương mặt cô thoắt đỏ bừng, đoạn quay lại đi thẳng ra ngoài. Vừa tới cửa thì chạm mặt Phó Ngôn Chân tay cầm chai nước đang tiến tới. Chai nước của cậu là chai nước lạnh, hơi lạnh trên thân chai tỏa ra đọng lại thành một lớp nước nhỏ li ti, bàn tay cậu cũng vì vậy mà ướt theo. Tay còn lại đang đút vào túi.

Trước khi hai người lướt qua nhau, Phó Ngôn Chân đã kịp nhìn Tăng Như Sơ. Gò má cô phớt hồng, tai nghe màu trắng vòng xuống cổ, bàn tay nhỏ nhắn mảnh dẻ không thể nắm trọn chiếc điện thoại.

Nhưng đừng nói là chào hỏi cậu một tiếng, Tăng Như Sơ còn chẳng thèm liếc một cái, chỉ cắm đầu đi thẳng, như thể cô không hề quen cậu.

Lục Châu Đồng thấy vậy, mừng như bắt được vàng, vội ngoảnh đầu ra vẻ với bọn đàn em, “Chúng mày thấy chưa, người ta trông thấy anh Chân còn không thèm nhìn kìa…”

Phó Ngôn Chân cũng nghe thấy câu nói này. Ánh mắt bất giác hướng ra phía cửa. Tăng Như Sơ đã ra hẳn bên ngoài, đang bước về phía siêu thị mini gần căn tin. Bóng lưng đó, nhìn thì yếu đuối mỏng manh nhưng cũng rất bướng bỉnh.

Buổi trưa, ánh nắng mặt trời đương độ gay gắt. Dáng hình ấy đi giữa sân trường trống trải như hòa làm một với thứ ánh sáng kia, chói đến mức không thể nhìn thẳng. Đôi mắt cậu nheo nheo.

Lục Châu Đồng vẫn còn bị đám con trai trêu chọc, có người hỏi cậu ta, “Anh Đồng, liệu anh có tán được không thế?”

Đám này biết rõ chuyện cậu ta cá cược với lớp A1.

Một người khác hùa vào, “Tao thấy cậu ấy rất khó tán đấy.”

Lục Châu Đồng không muốn nói thêm về chuyện này nên quay sang hỏi Phó Ngôn Chân, “Này, đứa con gái mà mày khó tán nhất là ai?”

Chuyển chủ đề một cách thẳng thừng.

Phó Ngôn Chân đang định lên cầu thang, nghe vậy dừng bước, nhìn qua chỗ đám người. Cậu nhếch môi, “Chưa từng tán ai.” Nói xong cất bước đi thẳng để lại đám người trân trối đứng đó.

Phó Ngôn Chân thực sự đâu cần phải theo đuổi ai, đám con gái theo đuổi cậu có thể xếp mấy hàng vòng quanh sân thể thao ấy chứ! Lục Châu Đồng trộm gà không thành còn bị mất thêm nắm thóc, đám đàn em lại càng được đà cười cợt. Cậu ta siết chặt nắm tay, quyết định phải theo đuổi bằng được Tăng Như Sơ.

***

Tiết cuối cùng của buổi chiều là môn Thể dục. Môn này ở bên trường Thực Nghiệm chỉ để tên cho có còn ở Nhã Tập lại rất được coi trọng.

Triệu Doãn Điềm luôn miệng giục Tăng Như Sơ nhanh lên vì cô ấy muốn đi đánh cầu lông. Quả cầu trong sân cầu lông luôn trong tình trạng khan hiếm, nếu không nhanh chân thì chẳng có cầu mà đánh. Còn chưa kịp dọn xong đồ đạc trên bàn thì cô đã bị Triệu Doãn Điềm kéo tay lôi ra ngoài.

Hai cô vừa bước khỏi cửa bỗng có người gọi, “Bạn ơi.”

Tăng Như Sơ ngoảnh lại, thấy một nam sinh xa lạ đang đứng ở góc tường. Cậu này trông khá hiền lành và hơi rụt rè, đeo cặp kính đen, bị cô nhìn lại thì mặt mũi đỏ gay.

Nhìn nhau mãi mà chẳng thấy lên tiếng. Triệu Doãn Điềm mất kiên nhẫn, “Cậu có việc gì không?”

“… Mình là Lương Trạch.” Cậu chàng lúng túng giới thiệu bản thân.

Lương Trạch cũng là một học sinh giỏi, xếp vào top 100 toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học. Với số điểm ấy, Lương Trạch vốn có thể đỗ Thực Nghiệm, nhưng vì gia cảnh khó khăn mà học bổng của Nhã Tập lại có thể giải quyết chuyện đó.

Tăng Như Sơ khẽ “Ừ” đáp lại.

“Ừm… mình có lời muốn nói với cậu.” Lương Trạch chỉ nhìn một mình Tăng Như Sơ, hiển nhiên là đến tìm cô.

Tăng Như Sơ: “Cậu nói đi.”

Lương Trạch: “…”

Xung quanh còn khá đông học sinh, mà cô bạn đứng cạnh Tăng Như Sơ cứ nhìn chòng chọc khiến cậu ta nhất thời không nói nên lời. Tăng Như Sơ nhận ra sự khó xử của cậu ta nên bảo Triệu Doãn Điềm xuống sân thể dục trước. Triệu Doãn Điềm đi rồi, chỉ còn lại hai người vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang.

Lương Trạch là một chàng trai khá nhút nhát nhưng cậu ta đang bị uy hiếp, biết rằng im lặng sẽ hỏng chuyện, suy nghĩ mãi lại hỏi một câu vô cùng ngốc nghếch, “Cậu là Tăng Như Sơ phải không?”

Tăng Như Sơ gật đầu.

“Bạn Tăng Như Sơ, mình…” Lương Trạch xoắn vạt áo, mặt đỏ bừng, “Mình thích cậu.”

“…” Tăng Như Sơ dừng bước chân.

“Cậu… cậu muốn nói gì sao?” Lương Trạch lấy hết can đảm mới dám nhìn cô để xem cô có thái độ thế nào.

Tăng Như Sơ nhịn một lúc lâu mới nói, “… Cảm ơn nhé.”

Lương Trạch không ngờ cô lại nói như vậy, “… Hả?”

“… Cậu còn việc gì không?” Tăng Như Sơ hỏi.

Cậu ta còn không nhận ra cô thì sao có thể thích cô được? Song cô cũng không muốn biết lý do cậu ta tìm mình, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ấy vậy mà Lương Trạch lại hốt hoảng giật mình vội lắc đầu, “… Không.” Suy nghĩ một chút lại nói tiếng cảm ơn với cô. Thực ra cậu ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị mắng mỏ, nhưng cô lại không nói cậu ta là “đồ thần kinh” nên cậu ta thấy cảm kích vài phần. Có được “đáp án” này coi như đã hoàn thành việc Lục Châu Đồng đe dọa.

Lục Châu Đồng thực sự không biết con người Tăng Như Sơ như thế nào nên đã tìm một người nhút nhát dễ bắt nạt là Lương Trạch để thử, vì cậu ta sợ sẽ bị bọn Thẩm Du cười nhạo.

Tăng Như Sơ sờ túi mới biết đã quên cầm điện thoại theo. Cô thở dài, lại quay về lớp. Từ lần bị người nào đó nghe hộ điện thoại, cô luôn để ý mang theo nó bên mình, nhưng ban nãy Triệu Doãn Điềm quá hối thúc nên cô vội vàng quên mất.

Tăng Như Sơ đi đến chiếu nghỉ của cầu thang. Đôi mắt vừa ngước lên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Phó Ngôn Chân đang đứng nơi sáng tối giao nhau. Cậu lười nhác dựa vào tường, cằm hếch lên khiến cần cổ càng thêm thon dài. Một quả bóng rổ đang nằm im dưới chân cậu.

Ánh sáng ở cầu thang hơi tối khiến làn da cậu trông trắng hơn, đôi mắt kia lại càng sâu thẳm. Ánh mắt cậu nhìn cô đầy vẻ hứng thú, môi còn nhếch lên một nụ cười. Nét cười rất mờ nhạt, thoáng qua rồi biến mất. Chắc hẳn cậu đang nghiền ngẫm điều gì đó. Có lẽ cậu đã nghe được đoạn đối thoại ban nãy. Cô không nhìn nữa, nhấc chân bước lên bậc thang. Lúc gần như ngang qua nhau, cậu bỗng lên tiếng.

“Tăng-Như-Sơ.” Cậu nhấn mạnh từng chữ, tiếng rất nhẹ nhưng vẫn có thể nghe ra chất giọng khàn khàn. Kẹo bạc hà đang ngậm trong miệng bị cậu cắn vỡ vụn thành những mảnh không đều, hương vị mát lạnh tỏa ra từ kẽ răng.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Tăng Như Sơ cảm thấy góc hành lang chật hẹp này bỗng tràn ngập hương bạc hà thanh mát ngòn ngọt. Ngay cả làn gió kia như cũng có vị bạc hà.

Comments

comments


Like it? Share with your friends!

0