Chương 2
Tối hôm qua cô vừa nhìn thấy cái tên này. Từ lúc đọc tin nhắn được gửi đến chiếc điện thoại cũ, cô cứ nằm trằn trọc mãi, nhớ đến việc bà Thẩm Lân Khê nhắc cô xem video quảng bá của Nhã Tập bèn mở ra xem. Trước đó cô không để tâm đến chuyện này.
Trong đoạn video ngắn, cô nhìn thấy một chàng trai khiến cho đám con gái phải đỏ mặt ngại ngùng. Ngay sau đó gương mặt cậu ta được quay đặc tả trên màn hình. Đôi mắt sẫm màu, ánh mắt vừa có sự chăm chú vừa có nét bỡn cợt, không thể nói rõ phần nào chiếm nhiều hơn. Đôi môi mỏng hiện lên nét cười rất nhạt, lười nhác chẳng chút nghiêm túc. Vậy nhưng cũng quá đủ để khiến người ta mê mẩn.
Có một hàng phụ đề xuất hiện phía bên phải màn hình. Ba chữ xếp hàng dọc đề tên của cậu ta, Phó Ngôn Chân.
Hàng chữ trên tờ giấy trắng trong sổ ghi thông tin kia đẹp một cách quá đáng. Nó ẩn chứa sự nóng nảy, điên cuồng mà hung hãn, giống hệt như con người của cậu ta vậy.
Cô cầm lấy bút viết theo “mẫu” bên trên. “Lý do đi muộn” của cô hơi phức tạp, không phải chỉ đôi ba chữ là có thể giải thích rõ. Nhìn ô trống chỉ rộng bằng ngón tay cái, cô lưỡng lự phút chốc rồi cũng viết “dậy muộn” như bên trên.
Điền xong thông tin, cô kính cẩn đưa lại sổ cho Chu Trí. Ông ấy thuận thế nhìn vào, cơn giận của ông ấy như sắp bốc lên đến đỉnh đầu, “Dậy muộn? Trời sáng bảnh mắt từ sớm như này mà vẫn ngủ được?”
Tăng Như Sơ: “…”
“Hôm nay khai giảng đi muộn nửa tiếng, ngày mai đi muộn cả tiếng phải không?” Chu Trí ném quyển sổ sang một bên, cơn giận kìm nén từ sáng đến giờ rốt cuộc cũng bùng nổ, “Lần sau đợi luôn đến lúc tan học rồi mới đến đấy hả?”
Tăng Như Sơ: “… Dạ không…” dám như thế ạ.
Từ lâu Chu Trí đã nghe nói học sinh của Nhã Tập nghịch ngợm phá phách, nhưng ông vẫn nuôi hi vọng. Nếu như đã về trường này rồi thì nhất định phải chỉnh đốn tác phong học tập của chúng cho thật tốt. Đứa nào cũng bết bát thế này thì còn ra thể thống gì!
Cứ như vậy, cô đã trở thành một cây củi nhỏ bị đốt cháy bùng bùng hòng răn đe trong “công cuộc chỉnh đốn tác phong” của thầy giám thị.
Chu Trí giáo huấn cô gần mười phút. Mắng xong, Chu Trí đứng dậy nhặt lại quyển sổ bị ông ném ra xa. Đến khi xem xét lại lần nữa, sự chú ý từ “Lý do đi muộn” đã dồn lại hết vào người cô.
“Em cũng học lớp 11A1?” Ông cau mày lật về trang trước, ánh mắt dừng lại hai hàng cuối của trang thứ hai.
Thẩm Du, lớp 11A1.
Bùi Chiếu, lớp 11A1.
…
Cơn giận lại bùng nổ, Chu Trí hùng hổ muốn gọi điện thoại ngay lập tức cho giáo viên chủ nhiệm của lớp này.
***
Giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1 họ Viên tên An, hơn bốn mươi tuổi. Người đã tầm tuổi trung niên không thể tránh được chuyện bị hói. Ông cao gần một mét bảy, thân hình hơi mập lại có thêm cái bụng bia tròn vo. Nhưng nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo. Ông là người mà Nhã Tập lôi kéo được từ Thực Nghiệm về, ông ấy cũng đã đào tạo ra được cả trạng nguyên cấp tỉnh.
Thầy Viên An vừa mới dạy dỗ xong ba “ông giời con” ngay ngày khai giảng đã đi muộn. Đi muộn đã đành, lại còn không mặc đồng phục trong khi hôm nay phải dự lễ khai giảng. Nét mặt mấy cậu chàng vẫn tỉnh bơ không thèm giả vờ hối lỗi, thậm chí hai cậu nhóc trong đám còn che miệng cười nhăn nhở. Tưởng rằng Viên An ông không biết bọn chúng cười cái gì sao?
Trước khi ra khỏi cửa, ông đã chăm chút đứng vuốt nhúm tóc còn sót trên đầu cho thật thẳng thật đẹp. Nhúm tóc đó vốn chỉ túm tụm một bên, ông đã cố ép chúng vắt sang bờ bên kia để che đi sự trống trải. Nhưng giờ phút này đây, cơn gió chết tiệt thổi lướt qua, mấy cọng tóc phất phơ dựng hết cả lên khiến ông chẳng còn tâm trí nào mà giáo với huấn đám học trò nữa.
Lớp 11 đã phân riêng hai khối tự nhiên và xã hội, học sinh trong lớp đều đến từ các lớp khác nhau. Vậy nên việc đầu tiên trong học kỳ mới, thầy Viên An đã bảo học sinh đứng lên bục tự giới thiệu bản thân của mình.
Người đầu tiên bước lên bục giảng chính là cái cậu vừa cười nhăn nhở khi nãy. Thẩm Du đứng trước lớp, điệu bộ cợt nhả không hề nghiêm túc. Thầy Viên An thấy cậu chàng còn muốn đùa cợt bèn dứt khoát chỉ đạo luôn, “Viết tên lên bảng rồi nhanh nhanh xuống đi.”
Người thứ hai là Bùi Chiếu. Nếu không phải “chọn tướng trong số những chú lùn”[1] thì trông cậu ta quả thực giống người hơn Thẩm Du.
Ban nãy cậu ta cũng muốn giữ thể diện cho thầy giáo nhưng khổ nỗi sức chịu đựng có hạn, cậu chàng không nhịn nổi cứ thế cười rinh rích một lúc lâu. Bùi Chiếu giới thiệu xong thì điện thoại của thầy Viên An rung lên báo có cuộc gọi. Màn hình hiển thị tên của thầy giám thị mới về trường.
“Đến cậu đó.” Lúc ra ngoài nghe điện thoại, ông bảo Phó Ngôn Chân lên bục giảng giới thiệu. Nghe vậy, Phó Ngôn Chân ngước lên, tay che miệng, chậm rãi ngáp dài. Trông dáng điệu chỉ thấy hờ hững cùng biếng nhác, không có chút năng lượng nào cả.
Thầy Viên An không kìm được mỉa mai, “Cái cậu này, tối qua đi ăn trộm à?”
Phó Ngôn Chân hững hờ đáp lại, “Không trộm đồ gì của nhà thầy cả.”
“…” Ông thật muốn ném cái điện thoại đang rung không ngừng vào mặt thằng nhóc này.
Phó Ngôn Chân bước lên bục, hàng lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt như được phủ thêm sự uể oải, nét mặt cũng chẳng thể hiện biểu cảm gì. Cậu lấy nửa viên phấn trắng ở rãnh chìa ra gắn vào bảng, tìm một chỗ trống trên bảng đen. Cậu chẳng hề có ý mở miệng giới thiệu.
Cánh cửa gần bục giảng hẵng còn mở, cửa sổ phía đối diện cũng không đóng. Gió ùa tới vội vã, lướt ngang căn phòng, vuốt qua phần tóc mái trước trán cậu. Vạt áo mỏng phía sau bị gió ép chặt vào sống lưng, kề sát làn da. Xương bướm đẹp đẽ hiện ra, bờ vai rộng cùng với phần eo thon gọn kia lộ rõ mồn một.
Nửa viên phấn được ấn lên tấm bảng đen kim loại, phát ra tiếng ken két. Nhoáng cái đã viết xong tên, cậu buông thõng tay, xoay người ném viên phấn vào hộp gỗ trên bàn giáo viên. Động tác thản nhiên tùy ý ấy lại khiến cho vài người ngồi dưới phải đỏ mặt.
Đêm qua Phó Ngôn Chân thức xem trận bóng, giờ vô cùng buồn ngủ, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm chỗ ngủ bù. Vừa mới nhấc gót, ở ngoài cửa truyền đến một tiếng “Báo cáo”. Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, xen lẫn cả tiếng thở dốc rất khẽ.
Có chút quyến rũ.
Tầm mắt cậu hướng về chỗ phát ra tiếng nói. Nữ sinh kia đang đứng cạnh cửa, mặc bộ đồng phục sạch sẽ thẳng thớm, cơn gió thoảng qua khiến vạt áo sau lưng hất về phía trước, hình dáng nhỏ bé ẩn hiện trong tấm áo mỏng. Dưới mép chiếc váy xếp ly là đôi chân nhỏ thẳng tắp xinh xắn, nước da trắng ngần khiến người ta thấy chói mắt. Cũng chính vì vậy mà vết sẹo màu hồng nhạt trên đầu gối trông càng rõ hơn. Nhìn giống hình trăng non, mỗi bên một cái.
Gió vẫn không ngừng thổi, nhưng bỗng nhiên có thêm hương vị thanh mát trong trẻo thổi lướt qua người.
Hai giây sau.
Tăng Như Sơ không nghe thấy tiếng đáp lại đành phải nói thêm lần nữa, “Em xin… xin lỗi thầy.”
Cô cảm thấy rất có lỗi với thầy Viên An. Khi ấy thầy giám thị Chu Trí vừa đuổi cô nhanh chóng về lớp, vừa nói rằng phải gọi điện ngay cho thầy chủ nhiệm. Chắc hẳn thầy chủ nhiệm sẽ phải nghe những lời cằn nhằn trách móc của thầy giám thị.
Nghe thấy cô gọi mình là “thầy”, Phó Ngôn Chân cong môi, đây là người đầu tiên trong ngày hôm nay mà cậu giương mắt nhìn thẳng. Cô gái kia vẫn cúi thấp đầu như thể đã làm sai chuyện gì, tóc mái rủ xuống che khuất hơn nửa gương mặt.
Cậu chợt thấy hơi buồn cười, đầu lưỡi đảo quanh hàm răng, cất tiếng hỏi, “Xin lỗi về chuyện gì?”
Giọng nói trầm thấp và có chút đùa cợt. Cậu muốn cô nhắc lại xưng hô đó.
Tăng Như Sơ lại hiểu sai ý, cô giải thích, “Xin lỗi thầy vì em… em đi muộn.”
Phó Ngôn Chân nhướn mày, thuận theo lời của cô vờ giả bộ, “Sao mới ngày đầu tiên đi học mà em lại đi muộn thế?”
Trong lớp vang lên một vài tiếng cười khúc khích.
“Em xin lỗi thầy, lần sau em không thế nữa.” Tăng Như Sơ nói.
Nghe thấy cô cứ mở miệng là gọi “thầy”, dáng vẻ mệt mỏi của Phó Ngôn Chân tạm thời bay biến. Không hiểu mắt mũi cô bị làm sao.
“Họ tên?” Cậu vê đầu ngón tay, bụi phấn dính trên đó rơi lả tả.
“Tăng… Tăng Như Sơ ạ.”
“Ồ, bạn Tăng… Tăng Như Sơ.” Cậu nhại theo điệu nói lắp của cô, tiếng cười phát ra từ cuống họng, “Có thể ngẩng đầu lên được không?”
Cũng có thể không phải vấn đề về mắt, vì rõ là người này chưa từng nhìn thẳng vào cậu. Tăng Như Sơ cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên. Khuôn mặt kia chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt nai to tròn trong veo, khóe miệng hơi nhếch, đồng tử đen láy, đầu mũi hơi hếch lên, bờ môi hồng thắm. Vừa thuần khiết nhưng lại thoáng chút lạnh lùng xa cách. Cô không cười bởi lúc này đây đang căng thẳng và lo lắng.
Mấy cậu ngồi gần chỗ cô đứng bắt đầu ghé đầu thì thầm: “Trông cũng xinh ra phết.”
Phó Ngôn Chân cũng hơi bất ngờ, dáng vẻ cô bạn này khá xinh xắn. Chỉ có kiểu tóc nhìn hơi buồn cười, quả đầu nấm kia giống hệt học sinh tiểu học. Bốn mắt nhìn nhau, cậu cho cây Nấm nhỏ này chừng mười giây đồng hồ để phản ứng, nhưng người ta cứ đứng ngẩn ra mãi. Cuối cùng, cậu đoán rằng đôi mắt to long lanh nước kia chắc chỉ là đồ trang trí mà thôi.
Tăng Như Sơ nghe thấy tiếng xì xầm nên cảm thấy khá ngại ngùng. Mới ngẩng lên chốc lát đã định cúi xuống. Phó Ngôn Chân như biết được ý định của cô bèn gây sự không cho cô được như ý.
“Nhìn cho kỹ vào nào.” Cậu cười một cách gian xảo, “Đã từng nhìn thấy thầy giáo nào đẹp trai như này chưa?”
Lời vừa dứt, tiếng cười của mọi người trong lớp như được dịp xả van hết cỡ. Thẩm Du vốn muốn được xem tiếp trò hay, nên lúc nãy đã nhấm nháy những người tốt bụng định lên tiếng nhắc nhở Tăng Như Sơ. Vì thế mà giờ đây cậu ta là người cười nhiều nhất. Tiếng cười của cậu ta là thứ ầm ĩ nhất trong lớp lúc này.
Tuy Tăng Như Sơ không nhìn rõ, nhưng nghe giọng nói cũng thấy có gì đó sai sai. Nhưng bởi trong suy nghĩ của Tăng Như Sơ, thầy giáo vẫn luôn có sự uy nghiêm nhất định nên cô chưa từng nghi ngờ thân phận người trước mặt. Thậm chí còn tìm lý do để bào chữa, chắc là thầy giáo này có tính hài hước?
“Em không đeo kính.” Cô cúi mặt, nhỏ nhẹ giải thích, “Nên không nhìn rõ.”
Ban nãy cô vừa phải chạy dưới ánh mặt trời nên khi nhìn vào phòng học, cô chỉ thấy tối sầm lại. Cô vừa dứt lời thì cả lớp như bùng nổ, ai nấy đều cười lăn lộn. Cô lại càng bối rối hơn, nheo mắt nhìn vẫn không thấy rõ tướng mạo nhưng có thể phác họa đôi chút dáng hình. Người kia rất cao, tuổi còn khá trẻ, trên người thoảng mùi trầm hương dễ chịu.
Có bạn nữ thấy vậy bèn tốt bụng nhắc nhở, “Bạn ơi, cậu ấy không phải thầy giáo đâu!”
Nhưng cô bạn ấy cũng không nhịn nổi cười. Lớp học nhốn nháo ầm ĩ như đang ở trong phòng nghe tướng thanh[2] vậy, người thì đập bàn rầm rầm, người thì dậm chân hú hét.
Tăng Như Sơ rốt cuộc cũng hiểu ra người kia đang trêu đùa mình. Trò hay đã kết thúc nên Phó Ngôn Chân cũng chẳng buồn diễn tiếp, bèn bước xuống dưới lớp.
“Vậy cậu là ai?” Tăng Như Sơ dằn cơn khó chịu, giọng nói bình thản không thể hiện tâm trạng nhưng nét mặt rất nghiêm túc.
“Giống như cậu thôi, cũng là người đi muộn ngay ngày khai giảng.” Bước chân Phó Ngôn Chân vẫn đều đều, vừa đi vừa đáp, giọng nói lười nhác gợi đòn rõ là chẳng thèm để ý đến tâm trạng của cô, “Bạn cùng lớp ạ.”
Nói đến câu “bạn cùng lớp”, cậu lại nhấn mạnh.
Tăng Như Sơ nghe thấy vẻ thản nhiên trong lời nói của cậu, nhận thấy người này không hề biết mình quá đáng chỗ nào. Nhưng cô cũng không muốn lớn tiếng chất vấn người ta. À mà không phải không muốn, mà là không thể. Nếu ngay ngày đầu chuyển trường đã cãi cọ gây chuyện với bạn mới, cô sẽ cảm thấy rất có lỗi với hai bác.
Cô mím môi, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng. Mọi người trong lớp đều đang tò mò đánh giá cô, cậu bạn ngồi bàn đầu gần cô nhất hỏi thăm, “Cậu chính là học sinh từ Thực Nghiệm chuyển đến à?”
Tin tức có một học sinh chuyển từ trường Thực Nghiệm đến đã lan truyền từ sớm. Tăng Như Sơ hắng giọng “Ừm” xem như đáp lại. Cậu bạn kia hỏi tiếp, “Thực Nghiệm tốt như vậy sao lại chuyển sang Nhã Tập này thế?”
Tăng Như Sơ chưa kịp trả lời, cậu bạn bên cạnh vô cùng có ý thức về danh dự tập thể đã cướp lời, “Nhã Tập của bọn mình thì sao? Nhã Tập cũng hơi bị đỉnh đấy nhá! Ở Thực Nghiệm làm gì có thầy giáo nào đẹp trai như kia!”
“…”
Thẩm Du hứng chí ngoái đầu đập bàn đằng sau, “Tao thấy em gái kia mặt đỏ như gấc rồi.” Nghe vậy Phó Ngôn Chân chầm chậm ngước lên, thấy con mọt sách từ Thực Nghiệm chuyển đến vẫn đứng im ở cửa.
Ngốc quá thể!
Giờ thầy giáo không ở đây, cứ thế mà đi vào là được rồi!
Cậu không hưởng ứng lời của Thẩm Du, chỉ liếc mắt về phía cô một cái rồi lại nhìn ra chỗ khác, trên gương mặt không hề có lấy một sự áy náy nhỏ nhoi nào. Bùi Chiếu ngồi bên cạnh cũng có ý khen ngợi, “Cô bạn này vẫn không khóc nhỉ, cũng mạnh mẽ đấy.” Dáng vẻ của Tăng Như Sơ khiến người ta thường hay nghĩ cô thuộc kiểu mảnh mai yếu đuối.
Thầy Viên An nghe điện thoại xong liền đi về lớp, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trong phòng học. Ông biết Tăng Như Sơ là học sinh chuyển đến từ trường Thực Nghiệm, trước khi vào học đã làm bài kiểm tra đầu vào, cô dùng bài kiểm tra B học kỳ trước của Nhã Tập, so với dạng bài kiểm tra A thì khó hơn một chút. Nhưng điểm thi còn cao hơn người đứng nhất khối của Nhã Tập hẳn ba mươi điểm.
Quả thật ông có đôi chút thiên vị với học sinh giỏi, dù Tăng Như Sơ còn đi muộn hơn bọn Thẩm Du nhưng cũng không hề trách mắng. Ông bảo Tăng Như Sơ vào lớp tự giới thiệu, nét mặt rất nhẹ nhàng ôn hòa. Tăng Như Sơ không phải người giỏi giao tiếp nên chỉ giới thiệu vài câu đơn giản.
Thầy Viên An đang sắp xếp chỗ ngồi cho cô, nhưng lia mắt khắp phòng chỉ còn đúng một chỗ trống.
“Em cứ ngồi bên cạnh Thẩm Du trước đi.” Ông thản nhiên nói.
Cậu Thẩm Du này khá có tiếng ở Nhã Tập, cậu ta là con nhà có điều kiện, dáng vẻ khá ưa nhìn, thêm vào đó tính tình ngang bướng, bình thường thích làm theo ý muốn, không chịu sự quản lý của ai nên tất cả học sinh khối 11 đều biết đến cậu ta.
Nhưng Tăng Như Sơ vừa mới chuyển trường. Cô không biết ai là Thẩm Du bèn nhỏ giọng hỏi mấy người xung quanh.
“Thẩm Du hả, là cái cậu ngồi trước mặt Phó Ngôn Chân ấy.” Bạn gái gần đó đáp.
“…”
“Ở đây này.”
Phía cuối lớp, một cánh tay chợt giơ cao lên.
[1] Chọn tướng trong số những chú lùn về cơ bản có nghĩa là chọn ra những người giỏi hơn trong số những ứng viên không đủ tiêu chuẩn.
[2] Tướng thanh (hay còn được gọi là tấu nói) là một thể loại kịch nói truyền thống của Trung Quốc.