Chương 1
Tháng Tám tại Giang Thành.
Bài kiểm tra đã kết thúc.
Khi Tăng Như Sơ bước ra khỏi khu nhà hành chính của trường cấp ba Nhã Tập, cô đã thấy ánh chiều tà le lói.
Ánh dương len lỏi trong tầng mây, từng đụn mây cuộn xoắn lại thành đủ hình dạng, bầu trời ngập tràn màu sắc sáng chói. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc kiểu Âu cách đó không xa đang ngân lên, từng tiếng từng tiếng vọng vào trong gió, hương nhãn thơm ngát ùa vào khoang mũi.
Trong phòng trưng bày hoa cách đó không xa, hai bác của cô đang đứng chờ ở đó. Trần của phòng trưng bày tràn ngập những cây hoa sao xanh mướt quanh năm, giờ lại được ánh hoàng hôn lộng lẫy bao phủ, trông vô cùng xinh đẹp.
Hai bác đang trò chuyện vui vẻ, nom nét mặt có vẻ rất hài lòng với ngôi trường này. Tình cảm của hai người vẫn tốt đẹp như thuở ban đầu, dù đã kết hôn nhiều năm nhưng chưa từng cãi vã.
Thấy cô bước ra, bà Thẩm Lân Khê tỏ ra thích thú, “A Sơ này, bác cháu mình đi một vòng quanh trường nhé?” Nhã Tập là một trong bốn ngôi trường tư thục nổi danh ở Giang Thành. Khuôn viên trường đẹp đến nỗi còn có đoàn phim mượn làm trường quay.
Tăng Như Sơ gật đầu đáp “Vâng ạ.” Tối qua cô không sao ngủ được, làm xong bài thi quả thực có đôi chút mệt mỏi, nhưng cô không muốn phụ tấm lòng nhiệt tình của hai bác.
Hai người lớn không hỏi cô làm bài thế nào, họ luôn tin tưởng vào năng lực học tập của cô. Buổi thi kiểm tra năng lực của Nhã Tập không đến nỗi quá khó khăn với cô. Có điều giám thị cứ nhìn cô chằm chằm trong lúc làm bài nên cũng hơi căng thẳng.
Các giáo viên rất có hứng thú với cô học sinh đến từ trường Thực Nghiệm này, sau khi xem bài thi của cô, tất cả đều phải thốt lên rằng: Không hổ là học sinh của trường Thực Nghiệm.
Cô và hai bác cùng đi bộ đến lối vào của sân vận động. Ông Tăng Phồn Thanh thấy có mấy cậu học sinh cầm vợt tennis nên cũng muốn vào xem bởi ông thích đánh tennis. Nhưng muốn vào được trong sân thì cần phải có thẻ học sinh, bên trong đó đầy đủ tiện nghi không hề thua kém những sân tennis thu phí bên ngoài. Bình thường sẽ không mở cửa cho người ngoài.
Ông Tăng Phồn Thanh đang định đi về thì người của phòng hành chính vừa hay đi ngang qua, nhà trường rất muốn nhận Tăng Như Sơ vào học nên dù không có thẻ vẫn cho họ đi vào. Chủ yếu là muốn để họ cảm nhận những hoạt động phong phú trong trường Nhã Tập.
Tăng Như Sơ cũng nối bước vào theo. Vừa đi vừa nhìn lướt qua khung cảnh, thoáng chốc họ đã đến khu tầng trên cùng. Từ xa, bọn họ đã nhìn thấy một nhóm nữ sinh đang tụ tập phía cuối hành lang. Các cô gái mặc trang phục múa, trang điểm nhẹ nhàng. Có vẻ như đang diễn tập một chương trình nào đó.
Mấy cô gái đứng trước cửa gian phòng cuối cùng ở dãy hành lang. Ánh sáng màu cam ấm hắt ra từ khung cửa thủy tinh chiếu lên khuôn mặt các nữ sinh, cũng rọi sáng cả tâm tư thiếu nữ chớm nở của các cô gái ấy.
Tăng Như Sơ đang lúc nhàn rỗi bèn đi qua hóng chuyện. Bước gần đến cô mới nhìn ra bên trên cánh cửa có treo một tấm biển bằng kim loại. Trên đó khắc ba chữ lớn thếp vàng: Xạ Tiễn Quán (Chỗ Bắn Cung).
Mấy nữ sinh nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn cô rồi vội vàng làm động tác im lặng.
“Đừng nói chuyện.” Cô bạn bên cạnh cũng nhắc nhở theo. Thấy dáng vẻ căng thẳng của mấy cô ấy, Tăng Như Sơ vội gật đầu. Thực ra người đứng bên ngoài chỉ nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền ra chứ không nhìn thấy khung cảnh trong đó.
“Này mấy cậu, nhìn vào ống kính rồi cười một cái đi, trông cũng thân thiện hơn rồi đấy, phải thể hiện sự hoan nghênh với các em khóa dưới chứ.”
“Nào nào nào, cười cái đi, thêm cái nữa.”
Người đàn ông trung niên cất giọng điệu thủ thỉ, y như đang dỗ đám trẻ con, khiến Tăng Như Sơ rùng mình nổi da gà. Muốn cười nhưng không dám đành phải bấm bụng kìm nén.
Bên trong khá đông người, nhưng tâm điểm chú ý chắc chắn là cậu học sinh mặc bộ quần áo thể thao màu đen kia, đường nét khuôn mặt cậu càng được khắc họa rõ nét như 3D dưới ánh đèn.
Cậu ngậm một mũi tên ngang miệng, hai tay đang điều chỉnh lại dây cung. Cậu ấy rất cao và sở hữu đôi chân dài thẳng tắp, thậm chí khi hơi cúi xuống một chút vẫn còn cao hơn người đàn ông trung niên bên cạnh.
Cây cung trong tay cậu là đồ của nhà trường cung cấp, trên cung còn đặc biệt in logo “Nhã Tập”. Tay cầm của cây cung không được trơn tru, các miếng đệm bên mũi tên cũng có phần lỏng lẻo, điều kỳ quặc nhất là các cánh cung đều lắp ngược.
Nghe thấy lời dặn dò kia, một tiếng xì khẽ phát ra từ khoang mũi. Rõ là cậu đã hết kiên nhẫn, vì thế cũng chẳng buồn để ý đến sự ồn ào xung quanh. Cậu duỗi thẳng eo, dang chân ra một khoảng cách nhất định, sau đó mới nghiêng đầu về phía người đàn ông trung niên vừa lên tiếng lúc nãy. “Bắt đầu đi.” Trong giọng nói có chút mệt mỏi.
Gắn mũi tên vào dây cung, giương cung, kéo dây. Một loạt động tác liền mạch nối tiếp, cơ bắp cánh tay nổi rõ, lớp vải mỏng cũng khó che giấu nổi đường nét ấy. Thế nhưng mũi tên không được bắn ngay lập tức. Dường như cậu chợt nhớ tới điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành vòng cung nhỏ trên gương mặt. Lúc này mũi tên mới được phóng vút đi.
Người bên ngoài không nhìn rõ cậu bắn được mấy điểm. Chỉ nghe thấy tiếng hét kinh ngạc bên trong, “Mẹ kiếp! A Chân! Cậu bắn vỡ cả camera rồi!” Tiếng rên rỉ của người đàn ông trung niên vang lên khiến người ta bật cười, như thể ông ta sắp khóc tới nơi vậy.
Camera ngay hồng tâm của bia ngắm đã bị mũi tên của Phó Ngôn Chân bắn vỡ. Tiếng cười rộn rã lan ra khắp phòng, ngay cả những người ngoài cửa cũng thấy vui theo.
“Xin lỗi nhé.” Phó Ngôn Chân hạ cây cung xuống, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng giọng điệu lại không hề có chút áy náy.
Nghe giọng điệu ngả ngớn này, Tăng Như Sơ cảm thấy rất có thể chính cậu ta cố tình làm vậy.
Sau một hồi lao xao, không biết khuỷu tay ai đập vào ván cửa phát ra tiếng động. Nhân viên bên trong nhận thấy náo loạn bèn vội vàng đi ra giữ gìn trật tự, đám đông thấy vậy vội bỏ chạy. Tăng Như Sơ không còn cách nào cũng đành phải chạy theo các nữ sinh.
Nhóm con gái vừa chạy vừa bàn tán trong hành lang.
“Phó Ngôn Chân bắn vỡ cả camera thật à?”
“Ghen tị với Tả Hân Hàm quá đi mất, cô ta có thể vào đó xem…”
“Ai bảo cô ta là bạn gái của Phó Ngôn Chân chứ.”
“…”
Phó Ngôn Chân buông cây cung trong tay xuống, đi tới cạnh Thẩm Du, chìa tay bảo cậu bạn đưa chai nước. Ngoài cửa ầm ĩ là vậy mà cậu ta cũng chẳng buồn liếc nhìn.
“Ái chà chà, mày cũng có nhiều người hâm mộ ghê nhỉ.” Thẩm Du rướn cổ ngó nghiêng rồi trêu ghẹo Phó Chân Ngôn, “Chắc phải ra ngoài đếm xem có bao nhiêu em mới được.”
Phó Ngôn Chân liếc cậu ta, trong đôi mắt không lộ rõ biểu cảm. Nhưng đằng sau nét nhìn bình thản ấy đang ẩn giấu con mãnh thú sẵn sàng nhảy xồ ra bất cứ khi nào. Cậu nhấc chân đá thằng bạn, giật quả bóng rổ của Thẩm Du rồi tung lên sút ra xa, “Mày ra mà đếm, cho mày hết.”
Biết người ta đau chân rồi còn cố tình đá thêm cho nặng. Thẩm Du rên rỉ vài tiếng, mắng cậu là thằng súc vật. Dù chân đau không thể chạy nhưng vẫn còn miệng để xúi bẩy người khác, cậu ta xoay cổ sang bên cạnh, “Này Bùi Chiếu, mày ra đếm đi, cho mày hết đó, có nghe thấy không?”
“Ngu như bò.” Bùi Chiếu đang đứng nghịch điện thoại mắng, hất cằm về một bên góc tường, “Không thấy còn có người ở đây à?”
Thì ra trong góc đó còn một cô gái đang đứng. Cô gái này cũng mặc trang phục biểu diễn, đường cong cơ thể chuẩn hình chữ S. Mái tóc bóng mượt buông xõa bên vai, ôm sát gương mặt với những đường nét mềm mại xinh đẹp. Đây chính là Tả Hân Hàm, hoa khôi của Nhã Tập.
Lúc này cô đang đứng chờ Phó Ngôn Chân. Thẩm Du nhìn theo ánh mắt của Bùi Chiếu, thấy là cô nàng bèn xoa cằm, đoạn quay sang Phó Ngôn Chân, “Người anh em, Tả Hân Hàm đến kìa.”
Ánh mắt Tả Hâm Hàm vẫn luôn dán chặt vào Phó Ngôn Chân, như thể thế giới này chỉ còn lại một mình cậu. Nhưng tiếc thay Phó Ngôn Chân còn chẳng thèm nhìn cô nàng lấy một lần.
Cậu không đáp lời Thẩm Du. Cậu nhìn thấy cô nàng từ trước đó nhưng đến giờ vẫn không nói một lời nào với cô ta.
“Tả Hân Hàm đang chờ mày kìa.” Thẩm Du tưởng cậu không nghe thấy bèn nhắc lại. Lúc này Phó Ngôn Chân mới ngẩng mặt lên, hướng mắt về phía cô gái. Đôi mắt lạnh lùng như mảnh trăng trong đêm tuyết lạnh. Bốn mắt nhìn nhau nhưng trong lòng Tả Hân Hàm chỉ thấy buốt giá. Không phải cô ta không hiểu chuyện mình đến đây đã khiến cậu thấy phiền.
Nhưng…
Cô ta không thể kiểm soát được bản thân.
Phó Ngôn Chân dốc cạn chai nước, đi về phía cửa sau bởi Tả Hân Hàm đã đứng chắn ở cửa trước. Chai nước rỗng bị cậu ném vào thùng rác gần cửa phát ra tiếng lộc cộc. Cánh cửa bị đẩy từ bên trong ra kêu cọt kẹt, ánh sáng mờ nhạt từ ngoài hành lang chiếu xiên vào cửa. Cùng lúc ấy, bóng dáng cao lớn lách người bước ra.
Sau này Tăng Như Sơ mới biết, ngày hôm đó Nhã Tập quay video tuyên truyền quảng bá nhân dịp kỷ niệm bốn mươi năm thành lập trường. Cậu học sinh tên Phó Ngôn Chân kia đã giành được giải thưởng trong cuộc thi bắn cung, vậy nên nhà trường mới muốn đưa thêm cảnh này vào trong đoạn video.
Buổi tối trước ngày nhập học, cô dọn dẹp lại bàn học, thấy có ánh sáng mờ nhạt hắt lên từ ngăn kéo. Cô giật thót, mím môi kéo ngăn bàn ra rộng hơn.
Một chiếc điện thoại di động cũ nằm bên trong, màn hình còn đang sáng. Một tin nhắn mới được gửi đến.
“Đừng tưởng mày chuyển trường thì tao tha cho mày.”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ. Cô vội vàng đặt điện thoại về vị trí cũ. Đến khi ra mở cửa, nét mặt cô đã bình tĩnh trở lại, không hề nhìn ra đôi chút lo âu nào. Sau khi bố mẹ cô không may đột ngột qua đời, cô được hai bác nhận về chăm sóc. Cô đã mang lại nhiều phiền toái cho họ nên càng không muốn người khác hao tâm lo nghĩ vì mình.
Thẩm Lân Khê đứng ở cửa, trong tay bà là một bộ đồng phục học sinh. Bộ quần áo còn thoảng hương bạch đậu khấu, có lẽ bà đã xông hương cho cô. Đưa quần áo cho cô rồi Thẩm Lân Khê quay sang đập cửa phòng con trai mình.
Cái tên Tăng Ức Tích này nghe qua khá giống tên con gái, nhưng thật ra nó đã được nghiên cứu kỹ khi đặt cho anh ta. Tăng Phồn Thanh đọc rất nhiều sách văn thơ mới tìm được một câu ưng ý, “Nhớ lại những năm tháng huy hoàng.” Chuyện sau này chưa bàn đến, lúc ấy chẳng ai ngờ rằng cậu chàng lớn lên sẽ thành thế này, nếu biết trước chẳng thà tìm đại một từ để mà đặt cho rồi.
Lúc “cậu ấm” kia mở cửa, đầu ngón tay còn đang kẹp điếu thuốc đã hút được một nửa. Tàn thuốc nhấp nháy ánh đỏ lập lòe trong bóng tối. Mùi thuốc lá nồng nặc tràn ra từ khe cửa, thiếu chút nữa khiến bà Thẩm Lân Khê bị ngạt thở mà ngất xỉu. Bà mắng mỏ anh ta vài câu, anh ta cũng chỉ đứng im nghe.
Cuối cùng bà Thẩm Lân Khê nhắc nhở, “Sáng mai đừng dậy muộn, nhớ phải đưa em gái đến trường đấy.”
Chú Trần tài xế nhà họ xin nghỉ nửa tháng. Con gái chú đã đỗ vào một trường đại học có tiếng nên chú muốn đích thân đưa con gái đi nhập học. Bà Thẩm Lân Khê đương nhiên đồng ý.
Tăng Ức Tích chỉ “Ừm” một tiếng. Anh ta đã lên đại học, vài ngày nữa mới phải nhập học nên thời gian này quả đúng là đang rảnh rỗi. Bà Thẩm Lân Khê đi rồi, anh ta mới liếc mắt về phía Tăng Như Sơ, nói với giọng chê bai, “Đồ ngốc, cắt quả đầu nấm này ở đâu thế?”
Tăng Ức Tích chưa từng gọi cô là “em gái”, bình thường nếu không gọi “đồ ngốc” thì cũng là “cún ngốc”.
“Hợp với em đó.” Tăng Ức Tích nhét điếu thuốc vào miệng, đốm lửa lại rực đỏ lên.
“…”
Tăng Như Sơ đóng cửa, mặc kệ anh họ.
***
Muốn “cậu ấm” dậy sớm một lần cũng không dễ dàng gì, như thể đang muốn trả thù người nào đó.
Ngày hôm sau, khi Tăng Ức Tích lái xe đến cổng trường Nhã Tập thì đã qua nửa tiết học. Cửa trường đã đóng chặt, Tăng Như Sơ bất đắc dĩ đành phải gõ cửa phòng bảo vệ.
Bảo vệ thấy cô mặc đồng phục của Nhã Tập mới mở cổng cho cô vào, còn yêu cầu cô ghi lại thông tin vào sổ. Khi bước vào phòng, cô thấy ngoài cô ra còn một người đàn ông trung niên hơi gầy, đoán chừng trên bốn mươi tuổi. Nhiệt độ lúc này vô cùng nóng nực, hơn ba mươi độ mà ông vẫn mặc vest và đi giày da. Lý do là hôm nay có buổi lễ khai giảng phải lên phát biểu.
Bảo vệ cất lời, “Chào thầy Chu.” Ông ấy họ Chu, tên Trí. Đây là thầy giám thị mới mà Nhã Tập mời về từ trường Trung học số 2, một trong những ngôi trường có tiếng ở Giang Thành.
Tăng Như Sơ không nhìn rõ lắm về hình dáng cụ thể của thầy. Cô bị cận hơn bốn độ, thêm cả loạn thị nữa, chưa kể giờ cô còn không đeo kính. Cô đã để quên kính trên xe của Tăng Ức Tích. Lúc lái xe, anh ta mở nhạc cổ điển, cửa kính đóng chặt ngăn ánh sáng bên ngoài, điều hòa mở hết cỡ, cảm giác quá thoải mái thư thái khiến cô thiu thiu ngủ quên mất. Đến khi được gọi dậy thì xe đã tới cổng trường Thực Nghiệm rồi.
Tuy hôm nay Tăng Ức Tích dậy đúng giờ nhưng rõ ràng không hề để tâm đến chuyện cô đã chuyển trường. Sau đó Tăng Như Sơ chỉ vào đồng phục đang mặc cho Tăng Ức Tích nhìn, trên đó in rõ hàng chữ “THPT Nhã Tập.” Cô hỏi anh ta có nhìn rõ không, không rõ thì cô cho mượn kính.
Một người dám cho mượn, một người cũng dám đeo. Thế nhưng Tăng Ức Tích quên không trả, còn cô thì sốt ruột vội vàng quên béng mất việc đòi lại.
Chu Trí đang đối chiếu thông tin của các học sinh đi muộn, ngẩng lên lại thấy thêm một người nữa đứng ở cửa phòng bảo vệ. Ông ấy lia mắt nhìn cô học sinh trước mặt, trông không giống học sinh cá biệt nghịch ngợm phá phách, vì thế bèn dằn xuống cơn nóng giận, chìa một quyển sổ, “Ghi thông tin vào đây.” Tăng Như Sơ nhận lấy quyển sổ, hai trang giấy trước đã bị ghi chi chít hết cả chỗ, lật sang trang thứ ba mới thấy còn chỗ trống.
Trang thứ ba, dòng đầu tiên.
Họ và tên: Phó Ngôn Chân
Lớp: 11A1
Thời gian muộn: 23 phút.
Lý do đi muộn: dậy muộn.