Ương ngạnh – Bất Kiến Đương Niên – Chương 4


Chương 4

Xe của Tăng Ức Tích đỗ cách cổng trường hai trăm mét, anh ta vẫn đi chiếc Land Rover màu đen sáng nay. Hình dáng khá phô trương nhưng so với chiếc Cullinan cách đó không xa thì còn kém rất nhiều. Biển số của chiếc xe Cullinan kia còn là một dãy số mà nhiều người phải trầm trồ.

Không lâu sau, Tăng Như Sơ nhìn thấy Phó Ngôn Chân và Tả Hân Hàm lần lượt lên xe. Phó Ngôn Chân đi rất nhanh, Tả Hân Hàm gần như phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp. Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi ngoảnh sang chỗ khác vì thấy có người đến bắt chuyện với Tăng Ức Tích.

Cửa xe của anh ta đã hạ xuống, một cánh tay chìa ra ngoài thỉnh thoảng còn huơ qua huơ lại. Tăng Ức Tích cũng là một anh chàng điển trai, nửa khuôn mặt tuấn tú lộ ra ngoài khiến không ít người nhìn trộm.

Một nữ sinh bạo dạn chạy đến hỏi số điện thoại của Tăng Ức Tích. Anh ta liếc nhìn cô gái đang mặc bộ đồng phục Nhã Tập rồi cười phì thành tiếng, bảo cô về nhà chăm chỉ làm bài tập. Cô gái tỉnh bơ bảo “Không có bài tập”, dường như vẫn muốn tìm đề tài để tán gẫu.

Tăng Ức Tích mặc kệ cô nàng huyên thuyên, quay người vào trong xe bấm nút nâng kính lên. Cô gái kia giận dỗi trợn mắt lè lưỡi với anh ta.

Tăng Như Sơ đi đến gõ gõ vào cửa xe, Tăng Ức Tích mở cửa cho cô lên. Miệng anh ta vẫn còn đang ngậm nửa điếu thuốc lá. Tăng Như Sơ cau mày, “Sao anh lại hút nữa thế?” Mùi thuốc lá nồng nặc trên xe khiến cô thấy khó chịu. Thứ mùi ấy kết hợp với mùi lá ngải cứu thành một mùi hương kỳ dị.

Tăng Như Sơ nhớ ra hôm nay bà Thẩm Lân Khê phải tới bệnh viện làm vật lý trị liệu, mấy năm nay, sức khỏe của bà không tốt lắm. Vốn muốn tố cáo Tăng Ức Tích nhưng khi về đến nhà cô lại không muốn làm bác mình buồn lòng.

Cô chun mũi, bấm nút hạ cửa kính. Tăng Ức Tích cười xì một tiếng, chê cô nhiều chuyện. Anh ta miễn cưỡng vứt mẩu thuốc lá, ghé sang bên cửa nhả khói ra ngoài. Tay còn lại đặt trên vô lăng, đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ theo nhịp.

Tăng Như Sơ thật sự muốn cãi nhau với anh ta một trận ra trò, cả ngày hôm nay cô đã phải kìm nén, lửa giận tích tụ đầy cả bụng. Nhưng dù gì người ta cũng có lòng tốt đến đón cô nên đành thôi.

Xe lăn bánh, gió lạnh ùa vào qua khung cửa. Giang Thành trồng rất nhiều cây khiến làn gió như được tẩm thêm sự thanh mát.

Tăng Như Sơ buồn ngủ rũ mắt. Tối qua cô ngủ không ngon, lúc nghỉ trưa cũng chẳng ngủ được vì lớp học ồn ào. Cô rất muốn thiếp đi một lúc.

“Hôm nay giáo viên không dạy thêm giờ à?” Vậy nhưng Tăng Ức Tích lại quay sang hỏi chuyện cô.

“Không.” Tăng Như Sơ uể oải đáp lại.

Tăng Ức Tích liếc nhìn sang, thấy cô xị mặt bèn hỏi, “Sao thế?”

Tăng Như Sơ đáp có lệ, “Mệt.”

“…”

Đèn đỏ ở ngã tư đang đếm ngược từng giây, những chiếc xe nối đuôi nhau thành một hàng dài. Tăng Ức Tích hỏi cô có muốn nâng kính lên không, nhưng vô tình nhìn thấy “cảnh tượng” bên phía cô. Anh ta chép miệng rồi nhếch môi cười khẽ.

Tăng Như Sơ cũng quay sang nhìn theo. Chiếc xe Cullinan đỗ ở cổng trường khi nãy đang “chạy ngang hàng” với xe của họ. Nó cũng yên lặng dừng lại chờ đèn đỏ, cửa kính xe phía sau cũng được hạ hết xuống.

Người ngồi trong xe đang tựa khuỷu tay vào thành cửa, năm ngón tay thon dài nắm lại thành quyền chống vào thái dương, che đi nửa gương mặt.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, Phó Ngôn Chân nhích tay dịch ra, mi mắt khẽ nhướng lên, tầm nhìn chuẩn xác chiếu thẳng vào ánh mắt của Tăng Như Sơ. Nhưng người nào đó bị cậu nhìn thì lập tức ngoảnh sang chỗ khác, thậm chí còn bấm nút nâng kính lên.

Phó Ngôn Chân nhếch môi.

“Sao thế?” Tăng Ức Tích nhướn mày.

“Khói xe.” Tăng Như Sơ nói.

Tăng Ức Tích châm chọc, “Đám con gái các em cũng nhiều chuyện thật.”

“Chẳng phải do đàn ông các anh thích gây sự đó à?” Ngữ khí của cô hơi gay gắt.

“…” Tăng Ức Tích hắng giọng, “Con nhóc này đến thời kỳ nổi loạn phải không?”

Tăng Như Sơ không nói gì nữa. Đèn xanh rốt cuộc cũng bật sáng. Nhìn trong kính chiếu hậu thấy chiếc Cullinan kia xi nhan rẽ phải, còn xe của bọn cô đi thẳng.

***

Phó Ngôn Chân dõi theo chiếc xe Land Rover cách xe mình ngày càng xa, ý cười trên môi càng đượm hơn. Cây Nấm nhỏ kia cũng đáo để ra phết đấy! Phản ứng mới rồi rõ là thể hiện thái độ cho cậu thấy.

“Cậu nhìn gì đó?” Tả Hân Hàm thấy cậu cứ ngóng ra ngoài mãi bèn ghé sang hỏi.

“Không có gì.” Phó Ngôn Chân dời tầm mắt vào chiếc điện thoại, vẫn không đếm xỉa gì đến cô ta.

“… Sinh nhật mình hôm qua, cậu không đến cũng được nhưng cậu không có quà cho mình ư?” Tả Hân Hàm không kìm được nói ra nỗi tủi thân trong lòng nhưng ngữ khí vẫn rất thận trọng, giống như đang làm nũng hơn.

Phó Ngôn Chân lạnh nhạt đáp lại, “Mẹ tôi không mua cho cậu hả?”

“… Cô có mua cho mình, nhưng không giống với cậu mua.” Giọng điệu Tả Hân Hàm có chút rụt rè. Phó Ngôn Chân cười khẩy không lên tiếng.

Tả Hân Hàm siết chặt vạt áo, lòng dần nguội lạnh, nhưng cô ta lại không muốn thể hiện thái độ quá cứng rắn với cậu, đang muốn tìm chủ đề gợi chuyện thì chợt thấy lòng bàn tay ấm áp. Cô ta cúi đầu nhìn xuống sợi dây chuyền trong tay mình.

Niềm vui đến quá đột ngột.

“Cô Ngôn của cậu mua đó.” Phó Ngôn Chân dập tắt niềm vui của cô ta, “Bảo tôi đưa cho cậu.”

Sợi dây chuyền này vốn được đặt trong một hộp nhung tinh xảo chứ không phải trong tình trạng trơ trọi như bây giờ. Cậu ghét phiền phức nên đã vứt chiếc hộp đi chỉ cầm mỗi sợi dây. Bị nhét vào trong túi quần một thời gian nên nó bị hơi ấm từ cơ thể cậu truyền sang.

“…”

Tả Hân Hàm ngẩn ngơ, tâm trạng lại chìm xuống vực sâu.

Người tài xế cảm giác bầu không khí trong xe có phần bất ổn. Sáng nay khi đưa đồ cho ông, bà chủ đã dặn đi dặn lại rằng phải bảo với Phó Ngôn Chân đừng nói đó là quà bà mua.

“Không thích?” Phó Ngôn Chân vừa chơi game vừa nói, “Không thích thì vứt đi.”

“Sao cậu không mua?” Tả Hân Hàm hỏi.

Phó Ngôn Chân cười khẽ, “Sao tôi lại phải mua?”

Tả Hân Hàm nghẹn lời.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Phó Ngôn Chân liếc qua vết sẹo nơi cổ tay cô ta, “Đã có thể tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình chưa?”

Vết sẹo đó do chính Tả Hân Hàm tạo ra, không màng sống chết đòi cậu phải ở bên mình. Tả Hân Hàm mắc bệnh công chúa, cũng do được người nhà quá nuông chiều từ bé mà ra, dù cô ta có thích trăng trên trời thì bố mẹ cũng cố hái xuống cho bằng được. Thành thử đã hình thành thói quen muốn cái gì là phải có cái đó.

Về bản chất mà nói, bọn họ cùng là một kiểu người nhưng cùng dấu thì đẩy nhau. Cậu ghét sự ràng buộc nhất, mà cô ta cứ luôn tìm cách để giữ chặt cậu.

Ánh mắt Phó Ngôn Chân nhìn cô ta y như sáng sớm mùa đông ở phương Bắc. Đôi con ngươi bình thản nhưng lạnh giá. Đó cũng là một biểu hiện của sự kiên nhẫn đã đến giới hạn.

Tả Hân Hàm mím chặt môi không nói nên lời. Không phải cô ta không hiểu được hàm ý ánh mắt này của Phó Ngôn Chân.

Cậu chưa từng lớn tiếng khi nói chuyện, giọng điệu lúc nào cũng đều đều như vậy. Nhưng thế lại càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo đến mức muốn hét toáng lên.

“… Mình muốn xuống xe.” Tả Hâm Hàm giở thói công chúa. Trong lòng cũng biết rõ không thể dừng xe ở đây, cô ta chỉ đang giận dỗi một chút mà thôi.

“Nhưng… nhưng chỗ này không được dừng xe…” Người tài xế quả thực không có cách nào.

“Cháu nói là cháu muốn xuống xe!”

Nước mắt đã chực trào ở vành mi, Tả Hân Hàm lại hét lên, “Tai chú bị điếc à?”

“…” Tài xế cũng sắp khóc đến nơi rồi.

“Dừng ở ven đường phía trước đi.” Phó Ngôn Chân để điện thoại xuống, lạnh lùng ra lệnh.

Người tài xế bất lực, ông cũng chỉ là người làm thuê cho nhà họ Phó, cậu chủ nói gì thì phải nghe nấy.

Chốc lát sau chiếc xe tấp sát lề đường, Phó Ngôn Chân cất điện thoại vào túi, tay bấm nút cạnh cửa xe. Một âm thanh nhỏ vang lên, cánh cửa bật mở để lộ một khe hở. Cơn gió được dịp tràn vào mang theo cả nhiệt độ ban đêm mát mẻ. Ánh trăng hắt lên gương mặt càng khiến đôi mắt cậu thêm sâu hút.

***

Tăng Như Sơ và Tăng Ức Tích về đến nhà đã thấy bà Thẩm Lân Khê khoác áo ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, dưới ánh đèn trông sắc mặt có phần tái nhợt. Trong phòng còn thoảng mùi ngai ngái của vị thuốc đông y. Đôi mắt bà nhìn hai người ngập tràn vẻ mong chờ, bà rất muốn được nghe Tăng Như Sơ thủ thỉ kể chuyện ở trường.

Dù hôm nay toàn chuyện xui xẻo nhưng khi ngồi cạnh bà, Tăng Như Sơ lại chỉ nói về những chuyện thú vị. Trên đường về cô đã suy nghĩ nên nói như thế nào, cố gắng tìm những chuyện hay ho để kể cho Thẩm Lân Khê. Quả thực sau khi nghe cô nói, Thẩm Lân Khê rất mừng, bà cho rằng Tăng Như Sơ đã hòa nhập được với môi trường ở Nhã Tập.

Bài tập về nhà của Nhã Tập không nhiều, cô đã làm xong vào giờ tự học buổi tối. Trước khi ngủ, theo thói quen cô mở ngăn kéo bên phải bàn học, lấy chiếc điện thoại cũ ra, nhìn dãy số quen thuộc trong danh sách chặn và cả những tin nhắn mới gửi đến. Người kia lại chửi bới cô.

Tăng Như Sơ đang định để điện thoại về chỗ cũ thì có cuộc gọi. Cô ấn nút nghe vì muốn chứng minh mình vẫn còn dùng số điện thoại này, cô không muốn mình bị lộ số điện thoại mới. Người kia dường như cũng chỉ muốn xác nhận xem cô có còn dùng hay không. Sau khi nối máy, người đó cười một cách âm hiểm rồi cúp máy.

***

Lúc tỉnh giấc, cô thấy vẫn còn sớm. Cô không có thói quen nằm ườn trên giường, tỉnh rồi cô sẽ xuống giường. Cô đi chân trần đến bên cửa sổ mà không bật đèn.

Kéo rèm sang hai bên, đẩy cánh cửa ra bên ngoài, sắc trời vẫn một màu mực xanh loãng. Cơn gió mát lạnh thoảng qua hương thơm ngọt ngào của phô mai.

Vệ sinh xong, cô xuống tầng đúng giờ. Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn ăn, chỉ có một phần của cô gồm một miếng phô mai nướng và một đĩa salad rau củ. Bà Thẩm Lân Khê có bệnh ám ảnh cưỡng chế nên bắp cải tím được bà thái thành những sợi nhỏ đều tăm tắp.

Cốc cà phê có mùi thơm đậm đà, chất lỏng màu đen được phủ thêm một lớp sữa đặc sánh mịn. Cả nhà chỉ có mình cô uống cà phê phải pha thêm sữa.

Tăng Ức Tích bị gọi dậy đưa cô đi học lúc này đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt như người vô hồn vì buồn ngủ, tay còn ôm theo cái gối. Sau khi đưa cô đến trường, đương nhiên anh ta sẽ về nhà, trèo lên giường đánh một giấc bù lại.

“Trông không khác gì cái thằng lang thang ngoài đường.” Bà Thẩm Lân Khê nhìn cái đầu như tổ quạ của anh ta, giục cậu con trai nhanh chóng đi rửa mặt. Anh ta ngáp dài, uể oải lê chân đi lên tầng.

Trên bàn ăn có một bình hoa hình vuông, những bông hoa cẩm tú cầu nở bung được cắm vào một cách tỉ mỉ.

Lúc dùng bữa, Thẩm Lân Khê ngồi đối diện Tăng Như Sơ, đôi mắt lấp lánh ý cười. Tăng Như Sơ nhai nuốt rất kỹ từng miếng, như đang trân trọng đồ ăn của mình. Điều này khiến người nấu rất thỏa mãn. Không giống Tăng Ức Tích, anh ta không dí mắt vào điện thoại thì cũng sờ mó điện thoại khi ăn, cả ngày cứ nhấp nha nhấp nhổm, e rằng dù có cho anh ta ăn cám lợn thì anh ta cũng chẳng biết mình đang nhai cái gì.

Ăn sáng xong, bà Thẩm Lân Khê tiễn cô ra cửa. Đứng ở ngưỡng cửa lại vuốt ve mái đầu cô, dịu dàng dặn dò, “Nói chuyện với các bạn nhiều hơn nhé, làm quen thêm vài bạn mới.”

Tăng Như Sơ gật đầu đáp, “Vâng.”

Ngồi trên xe Tăng Ức Tích, cô lấy tai nghe từ cặp sách cắm vào điện thoại, bấm chọn danh sách phát. Trong danh sách phát của cô toàn là những bài hát tiếng Anh. Bài đầu tiên là “When You Are Old” của Yeats.

“Không phải điện thoại em bị giáo viên tịch thu rồi sao?” Tăng Ức Tích liếc thấy đồ trong tay cô, hơi khó hiểu hỏi.

Comments

comments


Like it? Share with your friends!

0