Nếu yêu thích tác giả Thiên Hạ Bá Xướng với Ma Thổi Đèn thì các bạn không nên bỏ lỡ bộ truyện Thiên Khanh Ưng Liệp.
“Nhưng mà có một câu các hạ phải nhớ, dù tiền chất cao như núi bất quá chỉ để ăn một bát cơm, ngủ một cái giường, sinh không mang đến, chết chẳng mang theo, không thể quá tham lam, nếu không sẽ chuốc họa vào thân, nhớ lấy, nhớ lấy!”
Woa phải nói là trải nghiệm lần đầu đọc sách của Thiên Hạ Bá Xướng quá tuyệt vời!
Thiên Khanh Ưng Liệp là cuốn sách đầu tiên tớ đọc của đại ca, và em nó ngay lập tức chiếm một chỗ trong kệ my-fav-of-all-time trên Goodreads của tớ.
Như anh em (có thể) đã biết, Thiên Hạ Bá Xướng đã quá nổi tiếng với đề tài trộm mộ trong Ma Thổi Đèn, hay cuốn độc lập Tặc Miêu,…nhưng tớ lại chưa bao giờ thử một tác phẩm nào của đại ca cho đến khi được giới thiệu Thiên Khanh Ưng Liệp.
Kiểu cảm giác được khai sáng. Ôi mẹ ơi sao mà hay thế, quãng thời gian ngắn đọc cuốn này là khi có đoạn thì cười haha, có đoạn đêm đọc thì ngồi bật dậy bật đèn sáng trưng cho đỡ sợ.
Điều làm tớ thích nhất chính là cách kể chuyện của đại ca. Lúc đọc cuốn này tớ nghĩ là ngày xưa mà vua Ba Tư trong Ngàn lẻ một đêm có quyển này mà đọc thì khỏi phải bàn =)))
Phần đầu dẫn truyện, tớ cứ nghĩ câu chuyện sẽ chỉ kể về nhân vật Trương Bảo Khánh, thế nhưng khi mọi thứ càng phát triển, tớ lại được dịp à ồ trước một câu chuyện khác nằm trong lòng câu chuyện ban đầu, kể về một cuộc đời Kim Vương Mã Điện Thần thăng trầm, ba lần xông Quan Đông, ma quỷ đều không sợ.
Với kết cấu truyện lồng truyện, tác giả đã đưa người đọc vào một thế giới phiêu lưu vô cùng kì lạ, từ nuôi ưng trắng, săn lá to, chạy linh miêu, ngủ túi da hươu lùn, lạc trong bão tuyết cho tới đánh mộ, đào hang, tìm vàng, đào chày gỗ, làm thổ phỉ, yêu ma quỷ quái, vào sinh ra tử,… Có những từ nghe lạ tai nhỉ, nhưng nếu đọc truyện các cậu sẽ được đại ca giải thích cho hết, có khi còn khuyến mại cho thêm một câu chuyện về nguồn gốc của từ đó luôn. Tác giả kể chuyện mà tớ kiểu cứ há mồm đọc, kiểu WOW sao từng ấy năm trên đời mà tới giờ mình mới đọc sách của đại ca huhu hay anh em ơi đọc đi.
Còn điều làm tớ kém thích nhất chính là, kết. Tớ đọc đến kết là kiểu, THẾ THÔI Ư? TIẾP ĐI ĐẠI CA ƠI. Không còn nữa mà đọc. Hờn giận cuộc đời!!!
Chốt lại thì đây là một trong những cuốn rất đáng đọc nếu mọi người thích thể loại phiêu lưu kì thú, thích bí ẩn và một chút rùng rợn hoặc đơn giản là thích nghe kể chuyện xuyên ngày đêm nhaaaa.
Anh em vote bạn nên đọc tiếp Tặc Miêu hay Ma Thổi Đèn nào?
Trương Bảo Khánh, cậu thanh niên chưa đầy 20 tuổi, ôm ấp kì vọng cho tương lai nhưng lại bị bố mẹ ép buộc theo con đường được coi là ổn định, liền tới ở nhà bác Tư ở núi Trường Bạch.
Ở nơi ấy, may mắn có được ưng trắng, lại quen với anh em Hai Mũi và Dưa Leo, Trương Bảo Khánh đã bước vào một cuộc phiêu lưu mà cậu chưa bao giờ ngờ tới, hiểm nguy có phấn khích có.
Những ngày cậu sẽ không bao giờ quên…
“Vốn cho rằng chuyện như thế là hết, người chết như đèn tắt, sau một thời gian cũng không nghĩ tới nữa. Nhưng từ đó về sau thường xuyên có một người phụ nữ, bất kể mưa gió hay nắng gắt, trời quang hay nhiều mây đều giơ một chiếc ô đen đến phố chợ cách thôn vài dặm mua bánh ngọt và quần áo trẻ con. Phụ nữ trước kia đa số không bao giờ ra ngoài, không ai từng gặp mẹ của Mã Điện Thần, vì vậy cũng không hề biết đây là ai. Nhưng ông chủ quầy bánh ngọt liên tiếp gặp phải chuyện lạ, rõ ràng thu là tiền đồng hoặc bạc vụn, sau một đêm lại biến thành tiền giấy thường được đốt cho người chết.
Người thời đó hết sức mê tín, ông chủ cho rằng là ma nữ đến mua bánh ngọt, cũng không dám lộ ra, sợ tin tức lan rộng sẽ không còn ai dám đến chỗ hắn mua đồ, không thể làm ăn được nữa. Để phân biệt là người hay ma, hắn đặt một chậu nước sạch trên quầy, nếu như có người đến mua đồ liền bảo người ta thả tiền vào chậu nước, bất kể là bạc vụn hay là tiền đồng đều sẽ chìm xuống đáy chậu, nhưng nếu là tiền giấy của người chết thì sẽ nổi trên mặt nước, vì thế cách này có thể phân biệt được. Nhưng giấy chung quy không bao được lửa, nhất thời tin đồn lan ra khắp nơi, người người hoang mang, đều biết quầy bánh ngọt xảy ra chuyện ma quái, có ma đến mua đồ. Cứ để thế này đương nhiên không ổn, chủ quầy bánh ngọt hết cách, không thể không mời một vị cao nhân tới để bắt ma.
…
Hôm đó vào lúc chính ngọ, mặt trời treo cao, mặt đất bốc hơi loang loáng, ma nữ tay cầm ô đen lại vào quầy, vẫn không nói câu nào giống như những lần khác, cầm hai chiếc bánh ngọt lên, đặt mấy đồng tiền xu lên mặt quầy rồi xoay người đi. Vị kia bảo không phải à, người ta thường nói ma quỷ không dám thấy mặt trời, tại sao giữa ban ngày lại có thể đi ra ngoài phố đúng không? Ngài đừng quên, ma nữ còn có ô mà! Chủ quầy cầm lấy tiền đồng ném vào chậu nước lại không thấy tiền chìm xuống đáy, lập tức mồ hôi lạnh ứa ra, tay chân lạnh buốt, thầm nghĩ: Ta chờ ngày chờ đêm, cuối cùng cũng chờ được ngài tới rồi, vội vàng thỉnh cao nhân từ nhà sau đi ra.”
Tớ chấm Thiên Khanh Ưng Liệt – Kỳ Án Hang Trời 5/5 sao.